*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ông chủ khách sạn SANTO thấy Cố Thành Kiêu vẫn lành lặn trở về, còn về cùng với hai người bạn khác thì vô cùng phấn khởi.
Ông chủ động tiến lên chào hỏi bọn họ, “Hey, ba anh em người sắt, lại có thể kề vai chiến đấu rồi nhỉ?” Lúc bọn họ “lưu vong”, đã từng đặt chân đến khách sạn SANTO này, cũng có duyên gặp ông vài lần
Sau vài năm, đầu tiên là ông nhìn thấy Cố Thành Kiêu, sau đó là đến Phạm Dương Mộc và Cao Kỳ Khâm, trong đầu ông lập tức hiện ra một cảnh nguy hiểm tràn ngập khói lửa chiến tranh.
Có điều, ông là người thông minh, không hề tò mò về chuyện của bọn họ, lại càng không nghe ngóng và không hỏi nhiều
“Oaa, lần này còn3dẫn theo một cô gái xinh đẹp nữa
Chào cô, nếu như cô cần giúp bất cứ việc gì thì cứ tìm tôi, tôi thích nhất là cống hiến sức lực cho các cô gái xinh đẹp.” Cố Thành Kiêu nắm tay Lâm Thiển, giới thiệu: “Đây là vợ tôi, cho chúng tôi một phòng.” Ông hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu: “OK, quả nhiên cậu đã cứu VỢ về rồi, chúc mừng nhé.” Cố Thành Kiêu cười, “Cảm ơn.” Đến phòng, Lâm Thiên mệt đến nỗi nằm xuống là có thể ngủ ngay, nhưng cô vẫn còn bất an, “Chỗ này an toàn không?” “Trong phạm vi mười dặm, chỗ này là chỗ nguy hiểm nhất.”
“Hả?”
“Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.”
“..
Anh thật đáng ghét, cứ thích nói chuyện lấp lửng
Em1lo ông chủ này quen biết các anh, có khi nào sẽ làm lộ hành tung của chúng ta không?” “Không đâu, ông chủ này chỉ nhận tiền chứ không nhận người.”
“Nếu Trác Việt cho ông ấy tiền để mua hành tung của chúng ta thì sao?”
“Nếu là Trác Việt, vậy ông ấy nhất định sẽ cho, dù không biết thì cũng sẽ giúp nghe ngóng.” Lâm Thiển không hiểu: “Có thể trả lời rõ ràng được không? Rốt cuộc chúng ta ở đây có an toàn không? Em có thể ngủ yên giấc không?” “Sở dĩ anh có thể lên du thuyền là nhờ ông chủ chỉ điểm, tại sao ông chủ lại chỉ điểm cho anh? Đó là nhờ Trác Việt chỉ điểm, lại hỏi tại sao ông chủ nghe lời Trác Việt, bởi vì6ông ngoại của Trác Việt là ân nhân cứu mạng của ông chủ
Ở quầy thu ngân tại đại sảnh lầu một có một tấm ảnh treo tường, phía trên là một tấm hình cũ, được chụp vào ba mươi năm trước
Trong ảnh có ba người, ông ngoại Trác Việt bể Trác Việt và ông chủ lúc còn trẻ
Cho nên chúng ta ở đây là đã được ông chủ bảo vệ, cũng được Trác Việt bảo vệ, nhưng không an toàn cho lắm.”
Lâm Thiển vừa không thể tin được vừa bừng hiểu ra, rõ ràng cô và anh ở chung với nhau, mà sao anh có thể phát hiện được nhiều manh mối như vậy, còn cô thì lại chẳng biết gì, “Anh chắc chắn có thể tin tưởng Trác Việt?”
“Bỏ qua chuyện cậu ta hạ độc em,4thì bản chất của cậu ta là một người giàu tinh thần trọng nghĩa, có thể tin tưởng được.” “À, thuốc giải của em còn phải trông cậy vào anh ta mà, không tin anh ta cũng không được.” Cố Thành Kiêu ngồi xổm xuống, chải tóc cho cô từng chút một, rồi dịu dàng xoa đầu cô, “Trong tay chúng ta không có nhiều thuốc ức chế, đây cũng không phải cách giải quyết vấn đề
Những ngày tiếp theo sẽ rất gian khổ, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lâm Thiền dịu dàng nhìn anh, lắc đầu: “Chỉ cần có thể đi cùng anh, em sẽ không cảm thấy khổ”
Chỉ một câu ngắn gọn đã nói ra biết bao nỗi niềm chua xót
Cố Thành Kiêu biết, bốn năm anh “hi sinh”, vĩnh viễn là nỗi đau3lớn nhất trong tâm trí cổ.
Anh khẽ hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Em ở đây ngủ một giấc thật ngon đi, anh sang bên cạnh họp với bọn họ một lát, sau đó sẽ về với em.”
“Được, anh mau đi đi, mắt em sắp díp lại rồi.” Cố Thành Kiêu bế cô lên giường, cởi áo khoác và giày giúp cô, sau đó lại đắp kín chăn cho cô, “Lát nữa anh về, ngủ ngon.” “Ừm...” Cố Thành Kiêu đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc đóng cửa cũng nhẹ nhàng
Lâm Thiển thật sự rất mệt, ở Los Angeles chưa từng được ngủ đủ giấc, bây giờ cô nằm ung dung thoải mái, vừa nhắm mắt đã đi vào mộng đẹp.
Phòng sát vách, Cao Kỳ Khâm đã liên lạc với tổng bộ, chỉ chờ lão Đại tới là tổ chức họp video.
Đầu tiên, Thẩm Tự An cho bọn họ biết một tin tức vô cùng hữu ích, “Lão Đại, vừa mới điều tra được tài liệu gia đình của Phó Bạch Tuyết
Ba của Phó Bạch Tuyết, Phó Gia Tiên, là tiến sĩ y khoa hàng đầu Trung Quốc, chuyên nghiên cứu về rắn độc và các ca bệnh này, từng phát biểu một luận văn gây chấn động thế giới về Rắn độc và y học”
Nhưng ông Phó lại mất tích trong lúc ra nước ngoài giao lưu vào một năm trước, đến nay vẫn bặt vô âm tín.”
“Theo trí nhớ của bà Phó, thì nửa năm trước, con gái Phó Bạch Tuyết đột nhiên nhận được một tin nhắn đa phương tiện từ một số lạ, đó là ảnh chụp một chiếc du thuyền ở Miami
Vì thế Phó Bạch Tuyết đã mượn cơ hội du học để đến Miami tìm kiếm chiếc du thuyền trong ảnh với hi vọng có thể tìm được ông Phó, nhưng không ngờ Phó Bạch Tuyết cũng mất tích
Nơi cuối cùng cô ấy xuất hiện trước khi mất liên lạc chính là chiếc du thuyền này.”
Cố Thành Kiêu: “Là ảnh chụp gì?”
Thẩm Tự An: “Phó Bạch Tuyết cũng gửi tấm ảnh chụp đó cho bà Phó, tôi sẽ lập tức gửi cho anh xem.”
Rất nhanh, trên màn hình liền hiện ra tấm hình lúc đó
Không sai, quả thật chính là du thuyền của Trác Việt, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp, đều là nửa năm trước.
Chẳng lẽ, chuyện Phú Gia Tiền mất tích có liên quan đến Trác Việt?
Cố Thành Kiêu: “Còn gì nữa không?” Ninh Trí Viễn: “Luận văn của ông Phó Gia Tiên chủ yếu viết về cách dùng độc rắn để điều trị một số bệnh, trong đó có nhắc đến triệu chứng trúng độc tương tự như nọc độc số bảy.” Cố Thành Kiêu: “Cho nên, rất có thể Phó Gia Tiên bị Trác Lực bắt cóc là để nghiên cứu nọc độc sổ bảy.” Ninh Trí Viễn: “Không phải là không có khả năng, nhưng nếu ông Phó phát ra tín hiệu cầu cứu, vậy cho dù ông ấy có tham gia điều chế chất độc hay không thì ông ấy cũng đang bị quản chế, không thể bảo toàn tính mạng
Lão Đại, nếu tìm được ông Phó, có lẽ độc rắn trong người chị dâu sẽ được cứu chữa.”
Nhắc đến chuyện Lâm Thiển trúng độc, tâm trạng của Cố Thành Kiêu hơi suy sụp, “Ba ngày một viên, trừ đi số gửi về, lọ thuốc ức chế kia chỉ có thể thêm chống đỡ một tháng nữa
Bệnh viện ở Trung Quốc vẫn chưa nghiên cứu về phương diện này
Bệnh viện ở Los Angeles đã nhận điều trị cho mấy ca bệnh, vì thế cô ấy vẫn nên ở lại bên này sẽ tốt hơn, vừa điều trị vừa chờ thuốc giải.”