*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cỏ dại cao ngang đầu người cắt ngang mặt anh ta, cảm giác đau đớn trên mặt khiến anh ta có cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có.
Tuy rằng hình thể Tư Khoa Giai cao lớn hơn Trác Việt, nhưng động tác của Trác Việt lại nhanh nhẹn và linh hoạt hơn
Anh ta chạy bằng băng trong bụi cỏ
Khoảng cách giữa Trác Việt và Tư Khoa Giai dần kéo dãn, cỏ dại um tùm trở thành vật che chắn tốt nhất cho anh ta
Tư Khoa Giai càng vội vàng lại càng đuổi không kịp
Anh ta bất ngờ đứng chững lại, giơ súng bắn về phía bụi cỏ dại rậm rạp mà Trác Việt biến mất lần cuối
Âm thanh vọng lại quen thuộc, là tiếng đạn bắn trúng mục tiêu
Tư Khoa Giai cất bước đuổi theo, đuổi được chừng mười mấy bước, anh ta phát hiện có máu3tươi dính trên phiến lá thon dài, bên trên còn có giọt máu
Quả thật anh ta đã bắn trúng Trác Việt, nhưng không biết bắn trúng chỗ nào
Nếu như vậy, chắc chắn Trác Việt không chạy xa được
Tư Khoa Giai hô lớn với đám người đằng sau: “Hắn ta trúng đạn rồi, chạy không xa được, mau đuổi theo!”
Đuổi tới cuối đường, chân Tư Khoa Giai vô ý bước hụt, cơ thể không giữ được thăng bằng mà trượt xuống dưới lòng bàn chân mất trọng lượng
Cùng lúc đó, cánh tay dài của anh ta vươn ra phía sau, túm được một nắm cỏ, nhờ vậy mới có thể treo người lại
Phía cuối trảng cỏ là một vách đá, có thể thấy bên dưới là một đầm nước suối trong vắt, xung quanh đều là đá chồng chất lộn xộn
Đầm nước suối kia chảy từ thượng lưu xuống, nước suối2trong vắt nhìn thấy tận đáy, thoạt nhìn cũng không sâu lắm
“Cẩn thận, phía trước là vách đá.”
Có Tư Khoa Giai nhắc nhở, những kẻ chạy theo phía sau kịp thời dừng lại, nhờ vậy mới không xuất hiện cảnh tượng cả đám nhào đầu xuống hồ
Nhóm người hợp lực cứu Tư Khoa Giai lên
Quần áo sau lưng Tư Khoa Giai dính đầy máu, chứng tỏ Trác Việt đã trượt xuống từ nơi này
Thay vì nói là vách đá, chi bằng nói đây là một cái hố tự nhiên
Tư Khoa Giai nhìn xuống dưới một chút, nếu như Trác Việt rơi xuống thì nhất định sẽ rơi vào trong đầm nước, chưa chắc sẽ chết, nhưng hắn lại không nhìn thấy Trác Việt trong tầm mắt, mặt đầm nước tương đối phẳng lặng
“Mày, trở về báo lại với ông Trác
Còn chúng mày, đi lấy dây thừng xuống dưới tìm.” Sắc1trời dần tối, Trác Lực đứng từ trên nhìn xuống, độ cao đủ khiến hoa mắt chóng mặt, chưa kể không biết độ sâu của đầm nước có thể chịu được trọng lực của một người hay không, việc nhảy xuống ở độ cao này cũng đã quá nguy hiểm rồi.
Huống chi Trác Việt còn trúng đạn.
Trác Lực cau mày: “Tư Khoa Giai, cậu bắn trúng nó à?”
“Không biết ạ.”
“Không biết?”
“Lúc đó cậu ta sắp chạy thoát, tôi đành phải bắn bừa một phát.”
“Bắn bừa? Cậu bắn súng tùy tiện vậy hả? Lỡ như bắn chết nó thì sao?” Trong lòng Tư Khoa Giai oán trách: “Ông vẫn còn niệm tình cha con với cậu ta à? Cậu ta hận ông thấu xương.”
Trác Lực răn dạy: “Tôi cần cậu xen vào hả?”
Tư Khoa Giai: “Không phải, ông Trác
Chẳng phải trước đây chính ông ra lệnh treo thưởng Trác Việt à,1sao bây giờ lại mềm lòng?”
Trác Lực: “Cậu thì hiểu cái gì, hiện giờ nó rất đáng giá, tổ chức có thể chấn hưng hay không đều dựa vào nó hết.”
Tư Khoa Giai càng nghe càng không hiểu: “Sao ông vẫn còn trông mong vào cậu ta chứ? Nếu không phải tại cậu ta, Lão Đoàn cũng sẽ không chết, tổ chức không bị chia rẽ
Đây chẳng phải là điều ông từng nói hay sao? Tới hôm nay hai bên đã đối chọi thành như vậy, thế mà ông vẫn mong đứa con trai này trở về chấn hưng tổ chức à?”
Trác Lực: “Tôi không phải muốn con người nó, cái tôi muốn là máu của nó!”
“...” Tư Khoa Giai thật sự không hiểu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên hỏi sao: “Vậy là ý gì?”
Trác Lực: “Cậu không biết thì câm mồm đi, nói ít làm nhiều
Tiếp1tục tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Đám người xung quanh đồng thanh hộ: “Rõ!” Cùng lúc đó, tại hang núi nào đó bên trong hổ tự nhiên, rốt cuộc Trác Việt cũng sắp tỉnh.
“Này, anh tỉnh chưa?”
Trong cơn mơ hồ, anh ta nghe thấy tiếng Trung, là giọng của một cô gái, tiếng cô gái trong trẻo dịu dàng, nhỏ nhẹ, êm tai
Anh ta cố căng mí mắt, trước mặt là một bóng đen động đậy, phía sau bóng đen là đống lửa bập bùng
Ánh lửa sáng rực ở phía sau, nên anh ta chẳng thể thấy rõ gương mặt của bóng đen.
Trác Việt có cảm giác mình đang nằm trên một tảng đá cứng ngắc lạnh bằng, khắp người đều lạnh, tay chân đông lạnh như sắp mất cảm giác
“Anh lạnh phải không?” Cô gái hỏi: “Tôi đã nhóm lửa rồi, anh ngồi dậy đi, đến gần lửa sẽ ấm áp hơn một chút, nào...” Cô gái kéo cánh tay trái của anh ta, vết thương bị bắn trên bả vai anh ta toét ra
“Ả...” Anh ta đau đớn kêu lên, gần như suýt ngất xỉu lần nữa
Cô gái ngỡ ngàng không biết phải làm sao: “Thật xin lỗi, tôi làm đau anh à? Trên lưng anh có máu đấy, anh bị thương ở đâu vậy?”
Đau đớn dữ dội khiến Trác Việt tỉnh táo một chút
Anh ta mở mắt, nhìn thoáng qua bóng đèn trước mặt, đây là một cô gái nhỏ xinh.
Trong lòng anh ta thắc mắc, một cô gái sao lại ở nơi thế này?
“Anh có thể cử động được không? Có thể tự ngồi dậy không? Dịch sang đây đi, sẽ ấm hơn nhiều.”
Trác Việt cố hết sức chống người dây, bàn tay vừa chạm xuống đất đã phát hiện bên dưới là một vùng nước, anh ta đang nằm trong một vũng nước.
Cô gái giải thích: “Anh rơi từ trên xuống đầm nước
Tôi đã cứu anh rồi kéo tới đây, nhưng mà anh nặng quá, tôi thật sự không kéo nổi.”
Được cô gái đỡ, Trác Việt đứng dậy
Vừa đứng lên, anh ta cảm thấy hai chân như nhũn ra, cánh tay cũng không còn sức lực
Anh ta bước một bước nhưng hai chân đều run rẩy
“Anh ngồi đây đi, từ từ thôi.” Cô gái chỉ vào một tảng đá tương đối trơn láng bằng phẳng
Trác Việt nghe lời ngồi xuống
Nơi này gần với đống lửa, ánh sáng lập lòe đúng lúc chiếu rọi lên khuôn mặt cô gái
Anh vừa nhìn qua, tầm mắt ngay lập tức dừng lại, ánh nhìn bỏng rát, giống như quên hô hấp, bầu không khí xung quanh cũng ngưng tụ lại.
“Tôi..
Anh làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên như vậy, có phải tôi xấu đến nỗi dọa anh sợ rồi không?” Cô gái hốt hoảng, vội vàng sửa lại đầu tóc, nhưng dường như cũng chẳng chỉn chu là mấy
Nói thật, mặt cô gái rất bẩn, đầu tóc rối bù, quần áo trên người cũng rất bẩn, hai ngón tay bẩn đến nỗi không nhìn thấy được màu da vốn có, trông cô giống như ăn mày xin ăn trên phố vậy
Nhưng cô có một đôi mắt xinh đẹp, cho dù bẩn thỉu hơn nữa cũng không thể che lấp đi được
Hình ảnh đống lửa bập bùng ánh lên trong đôi mắt cô, ánh sáng lập lòe giống như dung hòa toàn bộ sao trời
“Tôi chỉ bẩn thôi, chứ không phải xấu xí” Cô gái giải thích
“Nếu anh kẹt ở trong này hơn nửa tháng thì anh cũng bẩn thế thôi..
Hơn nữa, hiện giờ anh cũng chẳng sạch sẽ hơn tôi mấy đâu.”