*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô học ngành y là vì ba cô bắt ép, chứ thật ra cô rất sợ những thứ này
Cô cứ nhìn thấy máu là chóng mặt, chẳng qua do không thể khiến ba đổi ý nên đành phải học ngành kỹ thuật hình ảnh y học, cũng xem như có dính dáng đến ngành y.
Cảnh tượng vừa rồi làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô
Thời đại này rồi mà vẫn có người không cần thuốc tế, không cần nhíp, tay không mọc đạn từ trong thịt ra
Cô vĩnh viễn không quên được cảnh tượng này.
Hai chân Phủ Bạch Tuyết mềm nhũn, giọng nói cũng run rẩy: “Anh anh anh..
Sao anh lại..
không nghe lời thề...”
Động tác của Trác Việt vừa nhanh, vừa mạnh, lại vừa chuẩn xác
Trước tiên anh ta ấn vào để xác định3vị trí viên đạn, sau đó lấy ngón trỏ móc vào vết thương để xác định độ sâu của viên đạn, tiếp đó lại lần ngón tay cái theo, vừa ấn vừa dò vào, rồi nắm lấy nhổ ra, cả quá trình chỉ mất hai giây.
“Á!!!” Trong tích tắc đạn được rút ra, Trác Việt đau đớn rồng ta một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, vẫy hết trên lưng
Anh ta nghiêng mặt nhìn vết thương cho nên toàn bộ gò má trái bị dính đầy máu
Giờ phút này, trên mặt và trên cơ thể anh ta đều be bét máu và mồ hôi
Máu và mồ hôi trên lưng hòa lẫn vào nhau, trượt theo cơ bắp mà chảy xuống.
Nỗi đau quá lớn khiến cơ thể anh ta không chống đỡ nổi
Anh ta nằm ngã ra2sau, vì đau mà vẻ mặt trở nên dữ tợn, nhưng tay của anh ta vẫn luôn nắm lấy viên đạn, vì nắm quá mạnh mà run rẩy.
Giây tiếp theo, anh ta thả lỏng tay, viên đạn rơi xuống
Tiếng đàn kim loại phát ra âm thanh va chạm với tảng đá cứng
Trác Việt dần dần mất đi tri giác, mí mắt càng ngày càng nặng.
Phó Bạch Tuyết bị cảnh tượng này dọa suýt khóc
Nhưng nhìn thấy máu tuôn không ngừng trên bả vai anh ta, rồi lại nhìn ánh mắt ngày càng mê man mất dần tiêu cự, cô tự nhủ mình không thể khoanh tay đứng nhìn được
“Này, anh không được ngủ!” Cô chạy tới, ngồi xổm xuống, vội vàng đè chặt vết thương đang ứa máu
Vị trí này gần với động mạch chủ, cho1dù là trúng đạn hay lấy đạn đều có thể đụng phải động mạch chủ
Nếu như động mạch vỡ ra, thì cho dù Hoa Đà sống lại cũng không có cách nào cứu chữa
Hai tay Phó Bạch Tuyết dính đầy máu, dù cho cô có ấn chặt hơn nữa, kín hơn nữa thì máu vẫn chảy từ kẽ ngón tay cổ ra
“Trác Việt, Trác Việt, anh đừng ngủ mà
Trác Việt, anh không thể nhắm mắt, anh nhìn tôi, nhìn tôi đi..
Xin anh đấy, mở mắt ra, mở ra đi...” Hẳn là do cô gọi lớn nên có tác dụng, ánh mắt mê man của Trác Việt dần dần tìm lại tiêu cự
Anh chớp mắt, cười khổ: “Thật đau quá.” “Vết thương vẫn chảy máu không ngừng, chắc không phải là đụng trúng động mạch chủ chứ,1tại sao máu cứ chảy mãi vậy?” Trác Việt giơ bàn tay chảy máu đầm đìa chỉ vào vị trí bên cạnh cổ
“Động mạch chủ ở đây, không đụng tới đâu, dù có bị bắn xuyên qua người thì cũng chẳng đụng đến được
Cô yên tâm.”
“Vậy sao máu chảy nhiều vậy?”
“Lấy đạn ra sao lại không có máu được? Chẳng phải cô là bác sĩ à, sao chút kiến thức này cũng không biết?” Phó Bạch Tuyết ngượng ngùng đáp: “Tôi không phải là bác sĩ, tôi học khoa hình ảnh, không phải là bác sĩ ngoại khoa.” Trác Việt cười: “À, khó trách cô không hiểu bằng tôi.”
Phó Bạch Tuyết: “...” Hiện giờ đang nói đùa sao? Bây giờ là lúc nói đùa hả? Trác Việt nhìn ánh lửa trong đôi mắt sáng lấp lánh1của cô, hỏi: “Cô khóc à?” Phó Bạch Tuyết: “Ừm, tôi sợ..
sợ anh chết.” Trác Việt im lặng nằm đó, không có tốn sức tí nào, cơn đau đó dịu đi thì cũng không khác gì
“Nếu như tôi chết, để cô ngày ngày trông chừng một thi thể thối rữa từng ngày thì đáng sợ quá nhỉ?” Phó Bạch Tuyết: “...” Nguyền rủa bản thân như vậy thật sự ổn chứ hả? Trác Việt đột nhiên nhắm hai mắt lại: “Tôi sẽ không chết đâu, nhưng phải ngủ một lát
Tôi thật sự hơi mệt.” Phó Bạch Tuyết nhìn tay mình, dường như máu đã không còn chảy ra từ kẽ tay nữa
Nhưng cô không dám nới lỏng tay, vẫn cố sức ấn xuống như cũ
Thầy Trác Việt đã nhắm hai mắt lại, cô lo lắng hỏi: “Anh..
đau không?” “Hỏi thừa.” Trác Việt nhắm mắt lại đáp
“Vết thương của anh cần phải băng bó.”
“Cô tới chỗ đấm nước, hải một ít phiến lá to mà cô dùng để đựng nước đến, một phần thì nhai đắp lên vết thương, một phần thì sử dụng như băng gạc để băng bó lại là được.”
Phó Bạch Tuyết cầm chiếc lá dùng để làm thìa rơi dưới đất: “Là loại lá này sao?” Trác Việt mở mắt nhìn sơ qua: “Phải.” Sau đó anh ta lấy phiến lá đó nhét vào trong miệng nhai, rồi nói: “Cô buông tay ra.” Phó Bạch Tuyết nhìn hành động của anh ta mà sửng sốt, làm theo lời anh ta bảo
Tay phải Trác Việt lấy bã lá ấn chặt vào vết thương
Chất dịch này có tính kích thích đối với vết thương
Anh ta đau đến độ mồ hôi chảy ròng ròng
Cơn đau này không giống với cơn đau vừa rồi, cơn đau vừa rồi chỉ đau một lần rồi thôi, nhưng cơn đau bây giờ lại ngày càng tăng lên, khiến anh ta bất giác cuộn người, các thớ thịt đều có rút
Tay chân Phó Bạch Tuyết luống cuống
“ối, anh...” Cô biết, dù cô có nhắc nhở mấy lời như không vệ sinh hay không khử trùng cũng vô nghĩa, có lẽ anh có cách hiệu quả hơn, tuy rằng dã man, thô bạo, nhưng hữu hiệu.
Trác Việt nhịn đau, nói: “Được rồi, cô mau đi hái đi, hái nhiều một chút cũng được, cảm ơn.”
“Ừ ừ ừ, tôi đi ngay.”
Phó Bạch Tuyết chạy một mạch nhanh nhất từ trước đến nay, giữa đường cổ bị vấp phải đá mà té ngã, nhưng cũng không để ý đến đầu gối trầy trụa mà mau chóng chạy về phía đầm nước
Cố vươn tay hái lá mới phát hiện tay mình đã dính đầy máu
Giữa kẽ tay đều là màu đỏ, nhìn rất đáng sợ
Nếu đổi lại là trước đây, cố chắc chắn sẽ xây xẩm mặt mày
Nhưng bây giờ dường như cô đã không còn sợ máu như vậy nữa, Phó Bạch Tuyết nhúng hai tay vào trong nước, chuyện này cũng cứ thế trôi qua.
Trác Việt đau đến mức đầu tóc mướt mồ hôi, đuôi tóc nhỏ ra nước
Anh ta cắn răng khiến khớp hàm tê dại.
Phó Bạch Tuyết nhanh chóng chạy trở về, cô hái rất nhiều phiến lá to: “Tôi trải lá ở chỗ này, anh dịch người qua ngủ trên đống lá đi, như thể sạch hơn một chút, được không?” “Rất cảm ơn cô.”
“Anh đừng nhúc nhích, để tôi giúp anh bằng vết thương lại trước.”
Trác Việt vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, mồ hôi chảy ròng ròng
Anh ta thấy quần chỗ đầu gối của cô bị rách, nhìn kĩ bên trong có hai vết xước thật to trên đầu gối trơn mịn trắng trẻo, “Vừa rồi cô ngã, bị thương rồi.”
“À, không sao.” Phó Bạch Tuyết vừa đáp vừa băng bó giúp anh ta
Phiến lá rất lớn, có xé phiến lá thành từng mảnh dài và hẹp, làm thành bằng gạc, quấn từng vòng một
Bên ngoài lại quấn nguyên một phiến lá lớn
“Như thế sẽ không dễ rơi ra
Anh chờ đấy, tối trải lá đã.”