Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 896: Tôi dụ chúng đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh ta có rất ít ký ức về mẹ, dù sao lúc đó anh ta cũng còn rất nhỏ, lại mất trí nhớ mười năm, rất nhiều ký ức tuổi thơ đã trở nên mơ hồ

Anh ta chỉ nhớ rằng mẹ của anh ta cũng trải ga giường giống vậy

Trác Việt là người từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương

Những gì đã trải qua khiến anh ta phải khoác lên mình bộ áo giáp cứng cỏi

Không ngờ, bên dưới bộ áo giáp này lại vẫn còn chỗ yếu mềm

Nhìn Phó Bạch Tuyết, dường như anh ta cảm thấy vết thương trên vai không còn đau đớn như vậy nữa

Anh ta đã có thể thích ứng với sự kích thích của dịch lỏng, bây giờ anh ta chỉ có một3suy nghĩ duy nhất là bất luận thế nào cũng phải dẫn theo Phó Bạch Tuyết sống sót trở ra.

“Xong rồi, anh có thể ngồi dậy không? Đến đây nằm đi..

Nào, tôi giúp anh.”

Trác Việt đau đớn đến mức suy yếu, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa khiến anh ta gần như mất nước

Anh ta thật sự không còn sức lực nữa

“Trước tiên anh đứng dậy đi, sau đó xoay hướng là được

Chúng ta cùng cố gắng nào, được không?” Lúc này sắc mặt Trác Việt đã trở nên tái nhợt, đôi môi trắng bệch ra

Anh ta gật đầu, cắn răng, nín thở, ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Phó Bạch Tuyết

Vừa ngồi dậy, Trác Việt đã chóng mặt hoa mắt

Anh ta hé mắt nhìn vị trí trái2phiến lá, sau đó đổ ập xuống

“Ấy..

chậm chút, chậm chút..

Này, này, Trác Việt?...” Phó Bạch Tuyết gọi anh ta, anh ta cũng không phản ứng lại

“Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?” Phó Bạch Tuyết lẩm bẩm, vừa hoảng sợ vừa rối rắm, trong đầu cố nhớ lại kiến thức cấp cứu mà mình đã học

“Anh đợi chút, đừng ngủ mà, tôi lấy nước cho anh uống

Anh khoan hằng ngủ.”

Phó Bạch Tuyết nhanh chóng lấy nước sạch tới, cổ tách miệng anh ta ra, cẩn thận đổ vào miệng.

“Này, anh uống nước đi

Anh ra nhiều mồ hôi như vậy dễ mất nước lắm, dù thế nào cũng phải uống nhiều nước mới được

Này!” Cô đổ nước, nước tràn qua khóe môi của Trác Việt mà chảy xuống

Phó1Bạch Tuyết mặc kệ anh ta uống được hay không, có thể uống bao nhiêu hay bấy nhiêu

Cô chạy tới chạy lui bốn chuyển, đút anh ta bốn lần nước rồi mới thôi

Sau đó cô lại ra ngoài hài rất nhiều lá cây to về, đắp lên người Trác Việt, về đêm nơi này rất lạnh, sợ anh ta bị lạnh thì toi

Phỏ Bạch Tuyết chạy tới chạy lui, mồ hôi vã ra như tắm

Cô ngồi xuống đất thở gấp từng hơi

Lúc này sắc trời bên ngoài đã dần tối, cô nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài hải một ít trái cây dự phòng.

Đi được nửa đường, đột nhiên bên tai loáng thoáng nghe thấy vài âm thanh,

Phó Bạch Tuyết sửng sốt, hai tay ôm đông lớn trái1cây, đứng khựng tại chỗ.

Cô không nghe lầm chứ? Có người tới sao?

Cô vểnh tai lên nghe ngóng cẩn thận, thật sự là có người đến, nhưng có nghe không hiểu họ nói gì

Nhớ đến Trác Việt nói mình là người nước X, lẽ nào...

Phó Bạch Tuyết căng thẳng sắp không thở được, là những kẻ bắt cóc cô sao? Là người đã bắn Trác Việt ư? Hay bọn họ là cùng một nhóm người? Cô từ từ xoay người lại thì thấy ánh lửa uốn lượn trên vách đá, lúc ẩn lúc hiện, len lỏi trong rừng cây rậm rạp

Hình như bọn chúng có rất nhiều người, nhìn số lượng đèn pha thì có ít nhất hai mươi người đến

Đây không phải là một tiểu đội hay sao?1Phó Bạch Tuyết trừng to mắt

Đội ngũ đông như vậy, nhiều như vậy, nếu như chúng tìm được bọn họ thì cô và Trác Việt làm gì còn đường sống? Phản ứng đầu tiên của cô là trở lại hang động tìm Trác Việt

Trác Việt đang mê man tại chỗ, sắc mặt càng kém hơn, trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu

Trán anh ta toát đầy mồ hôi hột, sau lưng cũng ướt nhẹp.

“Trác Việt, Trác Việt!”

Lông mi Trác Việt động đậy, anh ta có ý thức, nhưng mí mắt nặng nề, không thể tỉnh lại nổi.

Phỏ Bạch Tuyết không để ý nhiều như vậy được

Cô đặt đồng quả bên cạnh anh ta, sau đó lấy phiến lá to che đầu anh ta lại: “Có rất nhiều người từ trên kia xuống đây, tôi dụ bọn chúng đi

Anh tỉnh lại mà thấy đói thì lấy trái cây ăn

Tôi dù chúng đi xong sẽ trở về

Nếu như tôi không trở về..

Đồng trái cây này đủ để anh cầm cự vài ngày.” Phỏ Bạch Tuyết da chân dập tắt đống lửa, cúi người nói thầm bên tai anh ta

“Nếu như anh có thể thoát khỏi đây, xin anh hãy niệm tình tôi cứu anh mà giúp tôi điều tra tin tức của ba tôi

Ba tôi tên là Phó Gia Tiên.” Phó Gia Tiên? Lẽ nào là tiến sĩ ngành y bị Trác Lực bắt nhốt kia? Vì nghiên cứu chế tạo thuốc độc từ nọc rắn, Trác Lực đã bắt cóc Phó Gia Tiên sau buổi hội thảo về y học ở Melbourne

Phó Gia Tiên biết sự nguy hiểm của loại thuốc độc từ nọc rắn này nên không chịu nghe theo, Trác Lực liền bắt nhốt ông ta lại.

Nhưng ý chí Phó Gia Tiên rất ngoan cường, đến giờ vẫn chưa chịu thỏa hiệp.

Sở dĩ Trác Việt biết là do Diệp Thủy Tiên đã nói với anh

Phó Gia Tiên vẫn không chịu phối hợp, Trác Lực hết cách nên đành lấy lui làm tiến, tìm đến học trò của Phó Gia Tiên, đó là Tiến sĩ McCleary.

Hóa ra Phó Bạch Tuyết là con gái của Phó Gia Tiên, quả nhiên là cha nào con nấy.

Đống lửa đã tắt, trong hang động tối om, anh ta có thể ngửi thấy mùi cỏ cây của chiếc lá đắp trên mặt mình, cùng với mùi quả dại đặt ở cạnh gò má

Im lặng lắng nghe, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài,

Quả thật có rất nhiều người đến đây.

Phó Bạch Tuyết chạy đến cửa hang động, đội ngũ kia đã đến chỗ đầm nước, chúng đang ở ngay bờ bên kia

Cô lập tức nằm nằm rạp xuống, nấp trong bụi cỏ

Phó Bạch Tuyết ở đây nửa tháng, đã nắm rõ địa thể nơi này

Tuy đầm nước không lớn, nhưng nếu đi dọc theo đầm nước để đến bờ bên kia cũng mất một khoảng thời gian

Hang động này nằm sau bụi có nên tương đối bí mật, lại thêm sắc trời tối mịt, dù cho bọn chúng đến đây cũng chưa chắc đã phát hiện ra.

“Bên kia có tiếng động.” “Đuổi theo!”

Phó Bạch Tuyết không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng vẫn nghe ra tiếng bước chân đang chạy về phía mình

Nguy rồi, bị phát hiện!

Cô bắt đầu chạy điên cuồng trên đường núi gập ghềnh nghiêng ngả.

Vì chạy quá nhanh, trời lại tối, cố vô ý vấp ngã

“A...” Phó Bạch Tuyết muốn đứng lên nhưng không đứng nổi, mắt cá chân truyền đến cơn đau thấu tim, chân cô bị trẹo rồi

Đám người đuổi phía sau càng ngày càng gần, cô cắn răng, cúi đầu lăn một vòng, giấu mình vào trong đám lá to rậm rạp

Tư Khoa Giai dẫn theo người chạy về phía phát ra âm thanh

“Ở đâu? Ở đâu?” “Chắc chắn ở gần đây.” Lúc này trong bụi cỏ bỗng phát ra tiếng sột soạt.

“Đoàng”, Tư Khoa Giai trực tiếp nã súng

“Đến đó xem đi.”

“Là một con mèo rừng.” Người kiểm tra báo lại, hơn nữa còn xách ra một con mèo rừng bị trúng đạn chết.

Tư Khoa Giai thất vọng vô cùng: “Xuống hạ du tìm thử xem.”

“Rõ!”

Phó Bạch Tuyết đang nấp rất gần thi thể con mèo rừng, trái tim đập nhanh đến nỗi suýt nhảy ra ngoài

Cô che ngực, không ngừng trấn an bản thân, may quá, may quả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.