Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 902: Cô không thể cưỡng lại sức hút của anh ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phó Bạch Tuyết dùng cả hai tay hai chân bò từng bước lên.

“Trác Việt, anh chậm lại một chút, đừng đi xa tôi quá.” Giọng của cô vừa hổn hển vừa run rẩy

Dù sao Trác Việt cũng là đàn ông, thể lực tốt hơn phụ nữ rất nhiều, “Được, chúng ta đi chậm lại một chút.” Đám người bên dưới như đang tìm kiếm gì đó, mấy cây đuốc tản ra, nhưng vì ở quá xa nên hai người họ không nghe được bọn chúng đang nói gì, chỉ khi nào thỉnh thoảng có giọng hố to lên thì mới có thể nghe được, nhưng tiếng vọng cũng rất lớn

Cuối cùng Trác Việt cũng nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt bên trên,3“Nhanh lên, tôi nhìn thấy có ánh sáng rồi, cố gắng lên.” Phó Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, đúng là có một luồng sáng hi vọng

Trác Việt bò lên được đến đỉnh, anh ta quay người lại, lôi cả người cô lên

Phó Bạch Tuyết co quắp nằm trên mặt đất, hổn hển hít thở từng hơi

“Nhìn kìa, cửa hàng ở kia.” Trác Việt chỉ về phía trước, một cổng vòm như cửa hàng, không giống như cửa được hình thành tự nhiên, mà cửa hàng cũng rất nhỏ, người cao một chút thì phải khom lưng mới đi qua được

Phó Bạch Tuyết nhìn thấy cửa hàng thì như nhìn thấy hi vọng được về nhà, có mệt mỏi hơn nữa thì2cũng xứng đáng

“Mau dậy đi, tôi cũng cô.” “Không..

không..

tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi...” Vết thương của anh nghiêm trọng như vậy, sao có thể để anh cõng cô được? Trác Việt cũng không ép cô, anh ta bước nhanh đến cửa động, khể khom lưng đi ra ngoài, sau đó quay đầu lại động viên cô, “Không khí bên ngoài vô cùng mát mẻ, đến mau đi.” Phó Bạch Tuyết ngẩng lên nhìn, cửa hàng không to lắm bị người anh ta che lại, ánh sáng chiếu vào lưng anh ta làm quanh người anh ta như được một quầng hào quang vây lại

Anh ta giống như một đấng cứu thể, tuy cơ thể bị thương tích tơi tả1nhưng vẫn có niềm tin vững chắc, còn không ngừng động viên, hỗ trợ cô

Cô không nhìn thấy mặt anh ta, nhưng khuôn mặt anh ta đã khắc sâu trong lòng cô

Cô từ từ đứng lên, vịn vào vách đá lệ từng bước về phía ánh sáng, bước về phía anh ta

Trác Việt chia tay ra, hai người ăn ý nắm tay nhau

Từ hang động âm u, trải qua khó khăn, gian khổ cuối cùng cũng đến được cửa hàng

Phó Bạch Tuyết nghe tiếng gió núi có hương rừng thơm ngát, tầm mắt cô nhìn thấy khoảng không phía trước, cô như cảm nhận được mùi vị của tự do.

“Chúng ta thoát rồi?” “Chúng ta thoát rồi sao?”

Phỏ Bạch Tuyết ngước đầu1lên đón gió, để ánh mặt trời soi rọi lên gương mặt mình

Cô có cảm giác như phải trải qua một thế kỷ rồi chưa được hưởng thụ cảm giác được tắm dưới ánh nắng mặt trời

Tuy ở dưới đáy hố kia cũng có ban ngày, nhưng chút ánh sáng cũng phải len qua tầng tầng lớp lớp tán lá cây, chưa chắc đã có được ánh nắng ban trưa

Còn nếu khi trời mưa hoặc nhiều mây thì bên dưới hổ tự nhiên kia tối om, thỉnh thoảng mới có ánh nắng mặt trời giữa trưa chiều xuống

Những ngày qua cô một mình ở dưới đáy hồ tự nhiên kia trong bất lực, mịt mờ, hoảng sợ, tuyệt vọng, còn cô đơn1đến cùng cực

Nỗi cô độc này khiến cô không còn có nghị lực để tiếp tục sống

Cô có cảm giác như bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị giam trong cái hố đó, mãi mãi không có ai tìm ra cô.

Vì vậy việc Trác Việt đến đã tiếp thêm động lực sống cho cô.

Khi Trác Việt nói anh ta nhìn thấy được ánh mặt trời, còn phát hiện ra vách đá trong hang động có bậc thang, cô đã cảm thấy Trác Việt chính là người đàn ông mang ánh mặt trời và hi vọng đến cho cô

Vì vậy, cô không thể nào không rung động trước anh ta

“ổi..

tôi..

tôi..

ôi..

tôi..

Trác Việt!” Phó Bạch Tuyết kinh ngạc mà hô lên lên, Trác Việt đang đứng trước mặt cô bỗng cử thể ngã người xuống, ngất lịm đi.

“Trác Việt? Trác Việt?..

Anh đừng làm tôi sợ, Trác Việt?”

Phỏ Bạch Tuyết kiểm tra vết thương của anh ta, dường như không có gì bất thường mà lại bị như vậy

Cô sờ lên trán anh ta, tay nóng rẫy, anh ta lại lên cơn sốt rồi.

Anh ta đi lên đi xuống hai lượt liên tiếp trong khi vết thương còn chưa lành mà còn bị sốt cao, từ sau nửa đêm cho đến trưa còn chưa được nghỉ ngơi chút nào, hơn nữa trong lúc đó còn không ăn không uống, có là ai cũng không chống chọi được.

Cô cứ tưởng mình đã mệt đến cạn kiệt sức lực, nhưng hóa ra so với Trác Việt thì sự mệt mỏi của cô không đáng nhắc đến

Tình trạng này của Trác Việt phần lớn là do kiệt sức, sợ nhất là bị sốc do thiếu máu.

Vì vậy cô bấm mạnh vào huyệt nhân trung của Trác Việt, dùng hết sức bấm thật mạnh

Cuối cùng Trác Việt cũng tỉnh lại, ngay lập tức há to miệng hít một hơi thật sâu, anh ta cảm thấy như mình vừa đi một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, vừa bước một chân qua cửa thì lại người ta kéo lại.

“Anh làm sao vậy?”

Trác Việt yếu ớt nói: “Đau.”

“Đau là tốt rồi, không đau tức là anh mất cảm giác rồi.”

Trác Việt đau đớn sẽ vào huyệt nhân trung, trêu chọc, “Cô quen thuộc huyệt vị quá nhỉ, chỉ bấm một cái đã trúng luôn.”

“Có ai mà không biết huyệt nhân trung chứ?” “Thể cũng là biết ấn rồi, cô chỉ cần ấn vài cái là đã chính xác, lại cứu sống tôi một lần nữa.”

“Đúng vậy, tôi mất bao nhiêu sức lực mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của anh, anh không thể chết được.”

Trác Việt bật cười, “Không chết được.” Chỉ là quá mệt, mệt muốn chết đi được.

Phỏ Bạch Tuyết cũng thoải mái nằm xuống bên cạnh anh ta, gió núi trong lành, chim hót véo von, đã lâu mới được tận hưởng cảm giác được đứng dưới ánh mặt trời, đúng là rất hưởng thụ.

“Vậy, chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

“Chúng ta không thể đi vào làng được mà phải tìm cách thoát ra ngoài.”

“Tôi cũng hiểu như vậy, nhưng quan trọng là thoát ra ngoài bằng cách nào? Đi lên hay đi xuống?”

“Cô còn có thể đi lên nữa sao? Xung quanh đây toàn là đường núi, còn khó hơn bậc thang rất nhiều.”

Phó Bạch Tuyết lắc đầu, “Anh cũng không đi nổi, vậy chúng ta đi xuống nhé? Tiết kiệm được ít sức lực.” “Còn chưa biết bên dưới là chỗ nào.”

“Mặc kệ là chỗ nào, chỉ cần thoát khỏi cái thôn này, chỉ cần có đường cái là dễ rồi

Có đường cái thì có xe, có xe là có người, nếu may mắn thì gặp được xe cho đi nhờ, đưa chúng ta quay về nội thành thì còn tốt hơn

Còn nếu không thì mượn điện thoại báo cảnh sát cũng được, anh thấy sao?”

“Um.”

“Chỉ vậy thôi? Không có ý kiến gì à?”

“Mệt.”

“..

Hay là để tôi đi xuống dưới kia hái ít quả dại mang lên? Vừa rồi gấp gáp quá nên tôi cũng không cầm theo.” Vừa nói xong, Trác Việt chợt nhớ ra, “Quả dại cô hái để đầu rồi?” Phó Bạch Tuyết nghĩ lại rồi nói, “Lúc đó tôi hoảng hốt, vứt hết quả dại xuống đất rồi.” “Nguy rồi, chắc chắn bọn chúng phát hiện ra rồi.” tôi, vậy làm sao bây giờ?” “Chỉ cần bọn chúng phát hiện ra quả dại thì nhất định sẽ biết tôi chưa chết, hang động lớn như vậy, sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm ra được bậc thang này.” Anh ta thầm nghĩ trong đầu, tìm được bậc thang thì bọn chúng sẽ đi lên, như vậy, bí mật mà gia tộc của ông ngoại bảo vệ từ nhiều đời có thể bị chúng phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.