Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 905: Mẹ con đoàn tụ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trời lại tối, dù sao phía trước có đường là chạy thôi, tôi cứ thế chạy thẳng xuống dưới, kết quả là đến một cái hố tự nhiên, dưới hố có một đầm nước

Tôi cứ trốn trong động núi, ăn thì ăn một ít quả dại.” “Có lẽ là qua nửa tháng, đột nhiên thấy anh ấy rơi từ trên xuống, còn bị thương, khắp người toàn là máu

Ban đêm đám người kia xuống tìm, may mà là ban đêm, vì vậy bọn chúng không phát hiện chúng tôi ẩn nấp trong động núi

Nhưng Trác Việt nói chỗ đó không thể

lâu, sau đó chúng tôi nhanh chóng chạy khỏi nơi đó.”

Phó Bạch Tuyết thở dài, nói: “Chúng tôi đi đường núi cả ngày, may mà gặp được các anh, nếu không, rất có thể chúng tôi đã chết ở ven đường rồi

Các anh xuất3hiện quá kịp thời, cảm ơn, cảm ơn các anh.” Lâm Thiển vỗ vai cô ấy, an ủi: “Bây giờ hai người an toàn rồi, mẹ cô vẫn luôn chờ cô đẩy.” “Ừm, tôi mong lần này cả nhà tôi có thể đoàn tụ, sau đó cùng nhau về nước.” Phó Bạch Tuyết nhìn Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt tha thiết và mong chờ, “Các anh..

có thể cứu được ba tôi không?”

Cố Thành Kiêu: “Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.”

Trước mặt người ngoài, anh là một người vô cùng uy nghiêm, câu “dốc toàn lực ứng phó” như cho Phó Bạch Tuyết một viên thuốc an thần.

Xe nhanh chóng băng qua khu rừng rậm hoang dã không người ở, trên đường không có xe nào khác ngoài xe của bọn họ, vì vậy lái rất nhanh

Thật ra, bọn họ2có thể tìm được Phó Bạch Tuyết thật sự là chuyện ngoài ý muốn, Cố Thành Kiêu dựa theo máy định vị theo dõi tung tích trên người Trác Việt mà đến đây.

Hỏi tại sao trên người Trác Việt lại có máy theo dõi? Đó là khả năng của Cố Thành Kiêu

Lúc này, Trác Việt nằm hồn mê ở băng ghế sau, Cố Thành Kiêu đưa tay mò đến khóa thắt lưng của anh ta, gỡ thiết bị theo dõi trên khóa thắt lưng của Trác Việt xuống, rồi gắn lại trong thắt lưng, như thế thì Trác Việt sẽ khó phát hiện ra.

Anh tin thành ý của Trác Việt, cũng tin Trác Việt thật sự cần sự trợ giúp của anh, là bất đắc dĩ nên anh ta mới hạ độc Lâm Thiển

Chỉ có điều, anh không chờ nổi Trác Việt đánh bại1Trác Lực, càng không chờ nổi Trác Việt lấy được thuốc giải, chi bằng anh đích thân tới.

Xe chạy một mạch vào nội thành, lái thẳng đến bệnh viện

Trác Việt lập tức bị đẩy vào phòng cấp cứu, vết thương trên vai anh ta là vết thương do đạn bắn, bệnh viện không giấu được, cảnh sát nơi đó lập tức sẽ chạy đến điều tra.

Phó Bạch Tuyết tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo bệnh nhân, sau đó kiểm tra sức khỏe kĩ càng

Kết quả kiểm tra cho thấy, cô chỉ bị vài vết thương ngoài da, với vì thiếu lương thực trong thời gian dài mà dẫn đến gầy gò, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều để điều hòa lại thì sẽ không có gì đáng ngại

Có điều, kết quả thử máu của cô phải ngày mai mới có, bác sĩ đề nghị1cô nằm viện một đêm, ngày mai sau khi xem thử kết quả thử máu, xác định không có gì đáng ngại thì xuất viện cũng không muộn.

Sau khi nhận được điện thoại, bà Phó liền đến bệnh viện ngay trong đêm

Nhìn thấy con gái mất tích nhiều ngày bình an xuất hiện trước mặt mình, bà vừa khóc vừa cười, “Tuyết Nhi, mẹ tưởng là sẽ không còn được gặp lại con nữa.”

“Con cũng vậy đấy mẹ, xin lỗi, là con quả tùy hứng, không nghe lời mẹ.” “Trở về là tốt, trở về là tốt.” Nhưng, hai mẹ con đoàn tụ không được bao lâu thì cảnh sát bản địa liền “mời” bà Phó ra ngoài, bọn họ muốn lấy lời khai riêng của Phó Bạch Tuyết

Tiếng Anh của bà Phó không lưu loát, giao tiếp khá khó khăn, thấy thế Lâm1Thiển bền chủ động phiên dịch cho bà

“Di à, dì yên tâm, chỉ là hỏi thăm theo thông lệ thôi

Chuyện này ầm ĩ như thế, cảnh sát muốn cho người dân một câu trả lời ấy mà, dì và bọn cháu ngồi ở ngoài chờ một lát đi.”

Lúc này bà Phó mới yên tâm, “Vậy cũng được.”

Trong phòng bệnh, cảnh sát bản địa bắt đầu hỏi thăm theo thông lệ, “Cô Phỏ, cô có biết ai bắt cô không?”

Trước lúc này, Trác Việt đã từng nói qua khẩu cung với cô, bọn họ vừa đi đường núi vừa nói

Vì Phó Gia Tiên vẫn còn nằm trong tay Trác Lực, nên bọn họ tạm thời không thể khai ra Trác Lực, để tránh gây ra việc Trác Lực nổi giận mà giết người diệt khẩu.

“Tôi không biết, tôi không nhìn thấy người bắt cóc tôi.”

“Cô và chàng trai trong phòng phẫu thuật kia có quan hệ gì không?” Trác Việt có “tiền án” với phía cảnh sát, có thể anh ta là nghi phạm đầu tiên bắt cóc Phó Bạch Tuyết

Phó Bạch Tuyết lập tức phủ nhận, “Không, anh ấy đã cứu tôi.” “Xin cô nói rõ chi tiết toàn bộ tình huống.”

“Tôi không biết mình bị ai bắt cóc, tỉnh lại thì đã ở trong hang ổ của bọn cướp rồi, tôi nhận lúc đêm khuya, bọn chúng không chú ý mà trốn đi

Tôi trốn trong động núi cho đến khi anh Trác Việt trượt chân rơi xuống, lúc đó chúng tôi mới tìm ra nhau, là anh Trác Việt đã cứu tôi, trước đó chúng tôi không quen biết nhau.” “Bác sĩ nói vết thương của Trác Việt là do đạn bắn, cô có biết không?” Phó Bạch Tuyết lắc đầu, “Lúc tôi phát hiện ra anh ấy thì anh ấy đã bị thương rồi, nếu không bị thương thì anh ấy cũng đâu trượt chân rơi xuống.”

“Anh ta bị ai gây thương tích?”

“Tôi thật sự không biết, xin lỗi vì đã không thể cung cấp manh mối có ích cho các anh.”

Thái độ của cảnh sát cũng khá tốt, “Không, có Phó, chúng tôi mới là người phải nói xin lỗi

Chúng tôi không thể bảo đảm cuộc sống an toàn cho cô trong khu vực thuộc thẩm quyền của chúng tôi, là chúng tôi thất trách.” Phó Bạch Tuyết vừa mừng vừa lo, không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn.

Cảnh sát ghi chép xong thì đi ra ngay, còn hỏi Cố Thành Kiêu mấy vấn đề liên quan, ví dụ như đã tìm thấy hai người bọn họ thế nào

Cố Thành Kiêu đều trả lời thành thạo điêu luyện, không cho họ manh mối quan trọng nào, cũng không thể tìm ra sơ hở.

Sau đó, mấy người cảnh sát liền đến phòng phẫu thuật canh chừng

Vết thương do đạn bắn của Trác Việt thể nào, vì sao lại rơi xuống núi, những nghi vấn này đều cần chờ Trác Việt giải đáp.

Phạm Dương Mộc và Cao Kỳ Khâm cũng đứng ngoài phòng phẫu thuật chờ tin tức, Cố Thành Kiêu thì ở lại phòng bệnh với Lâm Thiển, hi vọng có thể làm chút gì đó cho hai mẹ con Phó Bạch Tuyết

Bà Phó rất vui vẻ buồn bã sầu lo trong mấy ngày liền cuối cùng cũng đổi thành khuôn mặt tươi cười

Thật ra bà đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất

Chồng mất tích một năm, con gái cũng mất tích, nếu cuối cùng bọn họ đều đi sang thế giới khác, vậy bà cũng sẽ đi theo bọn họ

Nhìn thấy đôi chân chằng chịt vết thương của con gái, đôi mắt bà Phỏ đẫm lệ, chỉ muốn chịu thay cho con gái.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, chúng ta đừng khóc, mệt mỏi lắm.” Đang nói thì đột nhiên Phó Bạch Tuyết cảm thấy lồng ngực bị đè ép, không thở nổi.

Bà Phó là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, “Con sao vậy Tuyết Nhi?”

“Con..

con..

khó chịu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.