*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ngoài huyết thanh của Trác Việt, còn cần thêm một loại thảo dược nữa, loại thảo dược này là thuốc dẫn cho thuốc ức chế, cũng cần cho thuốc giải. Tôi không biết là gì, nhưng tôi rất quen mùi của nó, bây giờ trên người anh đang có mùi đó.”
Sau khi nghe xong, Tư Khoa Giai cúi đầu ngửi ngửi người mình, “Mùi gì?”
“Anh có chạm qua hoặc ăn qua cái gì trong núi không?”
“Chạm qua thì nhiều lắm, còn ăn thì… Ở dưới đó nhiều ngày như vậy, không có cơm để ăn, mọi người đều hái quả dại để ăn.”
“Là loại quả dại nào vậy, có thể mang về cho tôi xem thử được không?”
“Có thể, không thành vấn đề, nhưng em có chắc không?”
Diệp Thủy Tiên lại trịnh trọng3nói: “Cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ dốc toàn lực.”
Sau khi quen với sự lờ mờ trong phòng, cô đã có thể nhìn rõ mặt của Tư Khoa Giai. Cô biết, thật ra trong lòng hắn cũng rất áy náy về chuyện Sa Tinh trúng độc.
“Thời gian của Sa Tinh không còn nhiều, còn những người vô tội kia nữa. Tôi chỉ muốn cứu Sa Tinh về, còn anh muốn kiếm tiền, mục đích của chúng ta không mâu thuẫn với nhau, thế nào?”
Hai tay Tư Khoa Giai chống nạnh, hắn im lặng hồi lâu.
Hắn không biết trong căn phòng tối om này không chỉ có hắn và Diệp Thủy Tiên, chỉ cần hắn làm chuyện khác người gì với Thủy Tiên, thì trận chiến tranh này sẽ nổ ra dưới2tình huống hắn không kịp chuẩn bị.
“Nhưng ông Trác muốn tôi xử lý lão già kia, nếu tôi không làm thì sẽ không tiện khai báo.”
“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, Tiến sĩ Phó là nhân vật chủ chốt trong việc nghiên cứu thuốc giải, không thể thiếu ông ta được, anh nghĩ vài cách thử xem.” Nói rồi Diệp Thủy Tiên chủ động bước lên trước một bước, nắm lấy vạt áo của hắn ta, lay nhẹ, “Tôi biết anh có cách, xin anh!”
Chiêu này cực kì hữu dụng với Tư Khoa Giai, hắn cúi xuống, kề môi bên tai cô, thì thầm: “Nếu em đã lên tiếng, vậy tôi nhất định sẽ giúp em hoàn thành, chuyện nhỏ ấy mà, tôi nghĩ thử xem…”
“Mật mã của căn phòng nhốt lão già1kia, ngoài ông Trác ra chỉ có tôi biết. Bây giờ không biết sao ông Trác lại bị ám ảnh bởi việc tìm kho báu, cũng không biết rốt cuộc là tốn sức người sức của để đi tìm thứ giá trị chó chết nào. Dù sao ông ấy cũng hạ lệnh xử lý lão già kia rồi, tôi tùy tiện mượn cớ đưa ông ta ra ngoài xử lý, không được sao?”
“Anh định khi nào thì đưa Tiến sĩ Phó ra ngoài? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy một chút, tôi tin, chỉ cần là vì bệnh nhân, ông ấy sẽ sẵn lòng góp sức.”
“Rạng sáng ngày mai, tôi sẽ gọi em.”
“Được.”
Sau khi đạt được sự đồng thuận, Tư Khoa Giai vội vã dang tay ôm lấy Diệp Thủy Tiên, cái1ôm này không còn đầy dục vọng bá đạo như trước đó, mà giống một người anh lớn bảo vệ và cưng chiều cô em gái nhỏ hơn, “Em đó, vẫn như trước đây, học y đến loạn trí luôn.”
“Tôi là vì tạo phúc cho nhân loại.”
“Coi như em nhiều lý luận sáo rỗng.”
Diệp Thủy Tiên dè dặt đẩy hắn ra, “Giờ đã muộn lắm rồi. ngủ sớm chút.”
Tư Khoa Giai chợt cười, “Vừa rồi thật sự xin lỗi, thật ra tôi… thật ra tôi chỉ không quen thấy em lạnh lùng với tôi như vậy.”
Diệp Thủy Tiên cũng cười, “Không phải tôi lạnh lùng với anh, mà là sát khí trên người anh quá mạnh, ai gặp cũng sợ.”
“Thủy Tiên, trên đời này tôi chỉ tin tưởng mình em, em tuyệt đối1đừng gạt tôi.”
“Không phải tôi cũng thế sao?”
Tư Khoa Giai lộ vẻ cảm động, gật đầu, “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tư Khoa Giai rời khỏi phòng, Thủy Tiên nặng nề thở ra một hơi, trán và lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô bước đi mới phát hiện hai chân đã sớm nhũn ra.
Sau khi chắc chắn Tư Khoa Giai đã rời đi, Diệp Thủy Tiên mới lên tiếng, “Anh ta đi rồi, ra đi.”
Cửa tủ quần áo mở ra, Trác Việt bước ra, Cố Thành Kiêu nấp sau tủ quần áo, còn Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm thì nấp ở dưới gầm giường.
“Các anh đều nghe thấy chứ?” Diệp Thủy Tiên thấp giọng hỏi bằng tiếng Anh.
Cố Thành Kiêu hỏi lại: “Có thể tin tưởng hắn không?”
Diệp Thủy Tiên: “Cũng chỉ có thể tin anh ta thôi, khóa mật mã chỉ có anh ta mới mở được.” Cô nghĩ bụng: Khí thế của người đàn ông này lớn thật, khiến người ta bất giác muốn cúi đầu phục tùng.
Cao Kỷ Khâm: “Lão Đại, chỉ cần hắn đưa người ra, tôi liều chết cũng sẽ bảo đảm bình an cho Tiến sĩ Phó. Còn nếu hắn đổi ý không đưa người ra, vậy chúng ta sẽ cướp lấy, dù sao sớm muộn gì cũng phải khai hỏa.”
Cố Thành Kiêu liếc cậu ta, “Muốn khai hỏa đến vậy sao? Có phải ra nước ngoài, không cần huấn luyện nên ngứa tay đúng không?”
Cao Kỷ Khâm cười gượng, “Khụ khụ… Không, không có.”
Trác Việt: “Các anh đưa Tiến sĩ Phó đi, còn tôi sẽ đi tính sổ với Trác Lực. Thủy Tiên, đến lúc đó em và Tiến sĩ Phó đi với bọn họ nhé?”
Diệp Thủy Tiên: “Không được, một mình anh làm sao đối phó với ông ta được, anh lại còn bị thương, em đi cùng anh.”
Trác Việt lắc đầu, “Đừng mạo hiểm nữa, đi được một người là tốt một người.”
Diệp Thủy Tiên: “Chúng ta có thể lập lại kế hoạch đối phó với Trác Lực thế nào mà. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu được Tiến sĩ Phó ra ngoài, để ông ấy nhanh chóng điều chế thuốc giải.”
Cố Thành Kiêu hỏi xen vào: “Vừa nãy cô nói thuốc dẫn và huyết thanh gì đó, có phải thật vậy không?”
Diệp Thủy Tiên rất ngạc nhiên, “Anh biết tiếng nước X?”
Cố Thành Kiêu: “Có thể nghe hiểu đôi chút.”
Cái này đâu chỉ là đôi chút, thuốc dẫn và huyết thanh đều là từ ngữ khó hiểu, cô và Tư Khoa Giai đều trao đổi bằng tiếng nước X, có thể nghe hiểu cái này, vậy thì không thể chỉ biết một chút được.
Trong nháy mắt đó, Diệp Thủy Tiên cảm thấy người đàn ông này sâu không lường được, thậm chí còn bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của Trác Việt.
Diệp Thủy Tiên hỏi Trác Việt bằng tiếng nước X, “Rốt cuộc bọn họ là ai, anh đến đâu mời họ tới giúp vậy?”
Trác Việt: “Cái này không quan trọng, bây giờ chúng ta hãy bố trí xem ngày mai phải làm thế nào. Thủ trưởng Cố, anh hạ lệnh đi, tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của anh.”
Cố Thành Kiêu quyết định rất nhanh, “Bố trí của tôi rất đơn giản, cứu Tiến sĩ Phó ra, sau đó cùng đi.”
Diệp Thủy Tiên gật đầu lia lịa, “Tôi đồng ý, cùng đi.”
Trác Việt vẫn lắc đầu, anh ta không thể để Trác Lực tùy ý đào mộ tổ nhà mình, rồi tìm tới núi vàng mà dòng họ nhà ông ngoại đã bảo vệ đời đời kiếp kiếp được, “Tôi còn có chuyện của tôi.”
Diệp Thủy Tiên: “Việt, anh không đi, em cũng không đi.”
Hai người tranh luận, bọn họ đều trao đổi với nhau bằng tiếng nước X, vậy nên Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm hoàn toàn không xen vào được.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng “rầm” rất lớn, Tư Khoa Giai đá văng cửa phòng từ bên ngoài.
“Thì ra đều ở đây!”