*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trước kia Cố Thành Kiêu luôn nhắc nhở Lâm Thiển phải chú ý hình ảnh phụ nữ một chút. Nhưng bây giờ thì ngược lại, Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ kìm nén toàn bộ một bụng tức xuống, không thể làm được gì, chỉ có thể giận dữ trừng mắt với Tào Tuệ Hân.
Lâm Thiển thở dài, “Chị Tào, chị đứng lên trước đã, chị làm như vậy là đang làm chúng tôi khó xử.”
Tào Tuệ Hân lại nhân cơ hội cầu xin, “Chỉ cần hai người nhận lời cứu Diệu Diệu thì tôi sẽ đứng lên.”
“Chị còn muốn đặt điều kiện cho chúng tôi sao?” Có nhiều người không biết xấu hổ, không cần mặt mũi là gì. Cố Thành Kiêu hiếm khi tức giận như vậy, “Đừng có được voi đòi3tiên!”
Tào Tuệ Hân khóc sướt mướt: “Tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi với Diệu Diệu thật sự đã cùng đường rồi, ở nước ngoài làm gì cũng cần đến tiền. Tôi không có thu nhập gì hết, tiền để dành trước kia, bây giờ không biết còn chống chịu được bao lâu nữa.”
“Số phận Diệu Diệu nhà tôi thật không tốt, mù quáng đi theo một người đàn ông, bây giờ người ta cũng bỏ mặc nó, tương lai của nó bị hủy hoại rồi. Tôi cũng vô dụng, không dạy dỗ con cho tốt. Nhưng bây giờ nó cũng đã nhận được bài học, tôi cũng nhận ra sai lầm của mình rồi.”
“Thủ trưởng Cố, bà Cố, xin hai người rủ lòng thương, nể tình ông hai nhà họ Cố vào2lúc tuyệt vọng đã được chúng tôi dìu dắt qua cơn hoạn nạn mà cứu Diệu Diệu đi. Tôi có xem tin tức, biết được những người kia bị bắt thì cũng có hi vọng có thuốc giải, nhưng tôi không biết số tiền dành dụm còn lại có đủ để chống đỡ cho đến ngày đó được hay không.”
“Bà Cố, tôi xin lỗi, đều là do tôi không tốt!” Tào Tuệ Hân vén ống tay áo, giơ cao tay lên khẩn cầu, “Hay cô cũng lấy nước sôi giội vào tay tôi đi. Chỉ cần cô hả giận, thế nào tôi cũng chịu được.”
Khi Tào Tuệ Hân than thở khóc lóc diễn kịch kể lể thì nét mặt Lâm Thiển vẫn thờ ơ. Kinh nghiệm làm quản lý trong showbiz đã rèn luyện1cho cô bản lĩnh gặp chuyện gì vẫn có thể thản nhiên như không.
Hành động của Lương Diệu Thần khiến trái tim cô lạnh đi, còn hành động của Tào Tuệ Hân chỉ càng khiến cô thấy bà ta thật ngu xuẩn.
Lâm Thiển đè lên cánh tay Cố Thành Kiêu, vẫn lắc đầu khi thấy anh nổi giận, hạ giọng nói: “Những người không quan trọng thì không xứng đáng để chúng ra phải lãng phí tình cảm. Không cần phải nói gì với chị ấy cả, để chị ấy tự biên tự diễn đi.”
Cố Thành Kiêu siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế lửa giận ngùn ngụt.
Mọi người xây xung quanh xì xào bàn tán, thậm chí còn có người nhiệt tình, bước đến kéo Tào Tuệ Hân đứng dậy.
Đúng lúc này1có ba cảnh sát từ đám đông chen vào, nhanh chóng chạy đến trước bọn họ. Hai cảnh sát không nói một lời kéo Tào Tuệ Hân ngã xuống.
Cảnh tượng khá nhốn nháo, ngoại trừ Tào Tuệ Hân thét lên chói tai thì còn có những người không hiểu chuyện gì đứng ở xung quanh, lén lút xì xào hỏi chuyện này là thế nào.
“Các người bắt nhầm người rồi, sao lại bắt tôi?” Tiếng Anh của Tào Tuệ Hân không trôi chảy, không giải thích được nhiều, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu hỏi, “Sao lại bắt tôi? Tại sao?”
Một cảnh sát lấy còng ra còng tay bà ta lại.
“Thưa bà, bà cố ý gây thương tích cho người khác tại nơi công cộng, chúng tôi tình nghi bà có1liên quan đến một tổ chức khủng bố, hiện tại phải đưa bà về đồn cảnh sát. Tốt nhất bà nên hợp tác với chúng tôi.”
Cảnh sát nói với tốc độ rất nhanh, còn xen lẫn chút khẩu âm địa phương nên căn bản Tào Tuệ Hân nghe không hiểu. Hai tay bà ta bị còng sau lưng, còn bị cảnh sát xốc đứng lên. Bà ta luôn miệng hỏi tại sao, còn hét lên cầu cứu rất lớn, cả hành lang đều nghe thấy tiếng kêu khóc của bà ta.
“Thủ trưởng Cố, cứu tôi, cứu tôi với! Cậu nói với bọn họ tôi là người tốt, đừng có bắt tôi, đừng bắt tôi…”
Có lẽ cảnh sát cũng hiểu được bà ta sẽ ngụy biện nên nghiêm nghị nói với bà ta: “Chúng tôi có bằng chứng từ camera của bệnh viện chứng minh bà cố tình giội nước sôi lên tay bà Lâm, khiến tay bà Lâm bị bỏng.”
Cả đoạn này, Tào Tuệ Hân thật ra chỉ nghe hiểu được một từ đơn - bỏng.
Sau đó bà ta đột nhiên vùng ra, bất ngờ lao thẳng về phía Lâm Thiển.
Cũng may Cố Thành Kiêu phản ứng nhanh, bước lên phía trước dùng người mình chắn cho Lâm Thiển.
Tào Tuệ Hân đụng phải lưng Cố Thành Kiêu, cả người bắn ngược về sau.
Hai người cảnh sát cũng chủ quan, cho rằng đã bị còng tay thì bà ta sẽ cam chịu, không ngờ bà ta còn muốn đánh lén người khác. Lần này, họ tận mắt chứng kiến bà ta tấn công người bị hại, lập tức ghì chặt bà ta xuống đất.
“Em không sao chứ?” Cố Thành Kiêu căng thẳng hỏi.
Lâm Thiển lắc đầu.
Cảnh sát cũng rất căng thẳng, dù sao đây cũng là do bọn họ chủ quan.
Tuy chi tiết của việc tiêu diệt tổ chức Lão Đoàn không được công khai, nhưng cảnh sát địa phương vẫn hiểu mọi chuyện rõ ràng nhất. Đội đặc nhiệm Dã Lang đã cứu được Tiến sĩ Phó và Phó Bạch Tuyết, đồng thời cung cấp manh mối quan trọng nên cảnh sát hình sự quốc tế mới có thể thuận lợi tiêu diệt tổ chức Lão Đoàn, còn tóm gọn được những tên nòng cốt.
Sự vô tư chia sẻ chiến công với mọi người của Cố Thành Kiêu khiến cho đồng nghiệp ngưỡng mộ không thôi. Thực ra anh hoàn toàn có thể nhận công một mình, nhận vinh dự cho riêng mình, nhưng anh nhường toàn bộ công lao cho cảnh sát hình sự quốc tế và cảnh sát địa phương.
Trong mắt họ, Cố Thành Kiêu không chỉ còn là Lang Vương bất bại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà thật sự là một quân nhân mẫu mực.
Cảnh sát cung kính chào Cố Thành Kiêu, lại chào hỏi một câu rồi mới dẫn Tào Tuệ Hân đi.
Lâm Thiển thật sự rất thông cảm cho Tào Tuệ Hân, thấy bóng lưng thảm hại của bà ta bị cảnh sát dẫn đi, cô thở dài nói: “Theo như cảnh sát nói, cho dù chúng ta không kiện thì Tào Tuệ Hân cũng không tránh được nạn lao tù phải không?”
“Ừ.”
“Vậy Lương Diệu Thần phải làm sao bây giờ?”
Cố Thành Kiêu cũng buồn bực vì chuyện này.
“Còn có bệnh tình của chú Tào… Lỡ chẳng may bệnh ung thư phổi của chú tái phát thì làm sao?” Nghĩ đến ba chồng, Lâm Thiển cũng không đành lòng, “Hay là mình mời luật sư để giúp Tào Tuệ Hân thắng kiện?”
Cố Thành Kiêu im lặng cúi đầu nhìn cô.
“Này, đừng có im lặng như thế, chẳng lẽ thật sự nhìn chị ấy ngồi tù sao? Thật ra em bị thương cũng không nặng, theo pháp luật của nước mình thì chị ấy chỉ cần bồi thường ít tiền thuốc thang là được, đến đây lại phải ngồi tù, có phải là chuyện bé xé ra to không?”
Cố Thành Kiêu giơ tay xoa đầu cô, tiện tay sửa sang lại lọn tóc rối bời bên tai cô, đột nhiên dịu dàng nói: “Sao em lại đáng yêu thế này chứ?”
“Hả?”
“Anh sẽ thu xếp thật tốt, em đừng lo, có được không hả người thiếu phụ trong mềm ngoài cứng?”
“... Có thể bỏ chữ người thiếu phụ đi được không? Đổi thành ‘thiếu nữ’ thì em sẽ thấy câu này đúng là lời ngon tiếng ngọt.”
“Đứng có đắm chìm trong lời dỗ ngon ngọt nữa. Bà Cố, mình bàn tiếp chuyện học tiểu học của Nam Nam, Bắc Bắc đi. Mấy năm nữa, chúng ta cũng phải phiền não lo lắng chuyện con gái yêu sớm đấy, sao hả?”
“…” Tự động xem nhẹ, người ta vẫn còn là thiếu nữ mười tám tuổi đáng yêu, tươi xanh mơn mởn đấy.