Thấy khí thế hùng hổ của chị họ, Phan Khả Vận giận mà khô3ng dám nói.
Ai bỏ tiền, người đó là chủ.
Dù áo cưới Mina do một tay cô ta sáng lập, nhưng tiếc r5ằng tiền đều do chị họ bỏ ra.
Từ cửa tiệm đầu ti4ên bị phá, cho đến thành lập tiệm áo cưới Mina, rồi mở r0ộng thành công ty thiết kế, tất cả đều do đích thân Phan Khả Vân làm.
Cô ta thật lòng yêu thích áo cưới, từ trước tới giờ cô ta chưa từng yêu thứ nào như áo cưới.
Còn Dương Liễu Nhi lại chỉ coi như chơi cho vui mà thôi.
Kể từ khi cửa tiệm đầu tiên bị phá, Phan Khả Vận không còn tin tưởng Dương Liễu Nhi nữa.
Cô ta đã có lòng đề phòng, còn lén lút ghi âm lại rất nhiều cuộc nói chuyện dính dáng đến quan hệ lợi ích, rảnh rỗi sẽ ở nhà nghe đi nghe lai.
Hiện tại, Phan Khả Vận đã không còn là con bé ngu ngốc chỉ biết đi theo sau lưng Dương Liễu Nhi nữa, bây giờ cô ta đã có phán đoán của riêng mình.
Bây giờ Dương Liễu Nhi và Lâm Tiêu đã cùng một giuộc.
Cô ta đã chứng kiến hết thảy quá trình Dương Liễu Nhi và Cổ Đông Quân chia tay rồi tái hợp.
Nói cho cùng, cuộc tình này của họ đều do Dương Liễu Nhi hủy hoại.
Hiện giờ Cố Đông Quân và Lâm Du đã kết hôn nhiều năm, Tiểu Nguyệt Lượng cũng biết chạy nhảy rồi, nhưng Dương Liễu Nhi vẫn không thể nào buông bỏ.
Cô ta biết chị họ mình vì yếu sinh hận, còn Lâm Tiêu là vì điều gì chứ? Mặc dù Lâm thị phá sản, nhưng bản thân Lâm Tiêu có 10% cổ phần của Quốc tế Lam Thành.
Đây là do chính Tổng Đình Uy công khai viết rõ giấy trắng mực đen trong đơn thỏa thuận ly hôn.
10% cổ phần của Quốc tế Lam Thành, hằng năm chia hoa hồng cũng có mấy trăm triệu.
Vậy nên, Lâm Tiêu không thiếu tiền.
Phí trợ cấp cao ngất ngưởng này đủ để cô ta sống cuộc sống thoải mái hơn bất kì ai.
Phan Khả Vận càng nghĩ càng khó chịu, cô ta không muốn để một kẻ bị bệnh tâm thần trở thành người đại diện cho Mina.
Lúc vòng chung kết sắp phát sóng trực tiếp, Phan Khả Vận quyết định đến làng du lịch để nhìn tận mắt ba thí sinh trong “chuẩn top 3” này.
Lần này cô ta đi đột xuất, không thông báo cho Dương Liễu Nhi, cũng không thông báo cho đạo diễn.
“Tiểu Mỹ, tôi là Phan Khả Vận đây.” “Tổng giám đốc Phan, cô tìm tôi có chuyện gì không?” “Cô đang ở làng du lịch phải không?” “Phải, còn ba ngày nữa là đến vòng chung kết rồi.
Tất cả nhân viên chúng tôi đều ở lại làng du lịch tăng ca làm thêm, chỉ vì đêm quyết đấu cuối cùng này thôi.”
“Ừ ừ, là thế này, tôi muốn đến đó quan sát tình hình, nhưng không muốn làm phiền đến những người khác.
Cô có thể sắp xếp giúp tôi được không?” “Tổng giám đốc Phan muốn đột kích bất ngờ sao?” “Không phải, chẳng qua là tôi tò mò muốn biết những ngôi sao đó sẽ thể nào phía sau màn ảnh thôi, đồng thời cũng tò mò không biết công việc của mọi người ra sao, tôi chưa thấy bao giờ.” “Không thành vấn đề, tôi để thể công tác của cô ở phòng bảo vệ, sau đó cô cứ lấy rồi quẹt thẻ mà vào.” “Cảm ơn, đến lúc đó cô cứ làm việc của cô, đừng để ý đến tôi.
Tôi chỉ đi lung tung xem thử thôi.
Cô đừng nói với những người khác nhé, đặc biệt là đạo diễn Quý ấy, tôi thật sự không muốn làm phiền ai.” “Được rồi, nói thật thì bây giờ ai cũng bận sấp mặt, không có thời gian tiếp đãi cô.
Đợi vòng chung kết này kết thúc, tôi sẽ mời riêng cô bữa cơm.” “Phải là tôi mời cô mới đúng.” “Khách sáo quá rồi, lúc về thì cô cứ để thẻ nhân viên ở phòng bảo vệ là được.”
Tiểu Mỹ là người liên hệ giữa Mina và ekip chương trình.
Bình thường đều là cô ấy liên hệ với Phan Khả Vận, qua lại một thời gian thì hai người thân nhau, là bạn bè trong âm thầm.
Phan Khả Vân nhanh chóng thay đồ, lập tức đến làng du lịch.
Lúc đến nơi, các cô gái đang quay quảng cáo cho nhà tài trợ.
Những quảng cáo này phải chiều hôm phát sóng trực tiếp nên thời gian quay phim và sản xuất rất gấp rút.
Phan Khả Vận đội mũ lưỡi trai, lưng đeo ba lô.
Ở trường quay có rất nhiều nhân viên làm việc, cô ta ẩn mình trong đám nhân viên nên không ai nhận ra.
“Cắt, cảnh này cho qua, nghỉ mười phút rồi quay cảnh tiếp theo.” Phó đạo diễn Mạc Tang vừa hổ cắt, các cô gái lập tức tránh vào phòng.
Nhiệt độ bên ngoài nóng kinh hồn, không ai muốn bị đen đi trước khi phát sóng trực tiếp cả.
Mọi người nhao nhao tản đi, Phan Khả Vận cũng tránh sang một bên.
Đúng là vô tình, vừa rẽ vào khúc quanh, cô ta đã gặp được người mình muốn tìm.
Phan Khả Vận nhìn thấy Lâm Tiêu mặc bộ váy đồng phục học sinh màu hồng, chắp hai tay sau lưng, sau đó đong đưa người, có vẻ như đang làm nũng với ai đó.
Nói thật, Phan Khả Vận không thể phủ nhận, bóng lưng của Lâm Tiêu vẫn còn rất thiếu nữ.
Phan Khả Vận áp lưng sát tường, bước khẽ, khom người, rón rén di chuyển vào trong mấy bước.
“Anh nói quảng cáo này chỉ quay một mình em, sao bây giờ lại thành ba người?” “Anh yêu, không phải anh nói sẽ không bao giờ lừa gạt em sao? Vậy bây giờ có coi là anh đã gạt em không?” “Hừ, người ta đã tụt hạng rồi, anh còn không chịu giúp em!” Nghe giọng nũng nịu của Lâm Tiêu, Phan Khả Vận thầm gào thét trong lòng: Chị hai à, chị đã ngoài ba mươi rồi đó, có cần mắc ói thể không? Nghĩ xong, cô ta lại tiến về phía trước, nhưng đây đã là khoảng cách cực hạn, nếu đến gần hơn nữa sẽ bị phát hiện.
Lúc này, nhân vật nam chính mới nói chuyện: “Tiêu Tiêu, em ngoan đi, đây đâu phải chuyện anh có thể quyết định.
Đây là yêu cầu bắt buộc từ nhà tài trợ.
Anh đã đồng ý cho em nhiều cảnh quay hơn rồi.
Với lại, anh sẽ tự mình quay cho em, quay em đẹp nhất luôn, chịu không?”
Phan Khả Vận: “???”.
Đây là lão Quý? Trời ạ, anh á? Phan Khả Vân và Quý Đường chỉ gặp mặt trên bàn ăn một lần.
Lúc đó còn có Dương Liễu Nhi và mấy ngôi sao nhỏ khác.
Có lẽ Quý Đường không nhớ Phan Khả Vân, nhưng Phan Khả Vân vẫn nhớ rất rõ Quý Đường.
Bởi vì trước khi ăn cơm, Dương Liễu Nhi đã cảnh báo cô ta trước.
Quý Đường này chẳng có bản lĩnh gì, chỉ được cái khéo miệng, nhất là trước mặt con gái.
Trong bữa ăn, Phan Khả Vân vẫn còn nhớ hình ảnh Quý Đường uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, lôi kéo một cô minh tinh hạng bét hôn hít.
Quả thật là rất cay mắt, khiến cô ta có ấn tượng sâu sắc.
Còn cảnh tượng trước mắt, Phan Khả Vận cảm thấy Lâm Tiêu và Quý Đường ở bên nhau chẳng lạ tí nào, đúng là hai kẻ thần kinh.
“Ôi trời, anh làm gì vậy, đợi vòng chung kết kết thúc sẽ cho anh từ từ hưởng thụ mà, đừng nóng vội ở đây!” Trong đầu Phan Khả Vân lập tức hiện lên vài hình ảnh không thể miêu tả.
Đúng lúc này, Quý Đường đột nhiên cất giọng quát: “Ai! Ai ở đó?” Phan Khả Vận giật nẩy mình, xui rồi, bị lộ rồi! “Xin xin xin lỗi đạo diễn Quý.” Bên kia, giọng nói sợ hãi của một cô gái vang lên: “Tôi vô tình đi ngang qua đây, tôi tôi tôi sẽ lập tức đi ngay.” Tim Phan Khả Vân suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô ta vuốt ngực, không ngừng lẩm bẩm: May quá, may quá! “Ôi dào, anh dữ dằn như thể làm gì, làm người ta sợ muốn chết!” “Tiêu Tiêu, em yên tâm, lát nữa anh sẽ xử lý cô ta, đảm bảo không để lại hậu quả.” “Anh muốn xử lý người ta thế nào? Quẳng lên giường hả?” “Bà cô của anh ơi, em đừng nói anh như thế.
Kể từ khi có em, anh luôn giữ thân như ngọc vì em.
Anh có nhiều cách bịt miệng cô ta lắm, em yên tâm.” “Được, vậy em sẽ cố tin anh một lần.” Nghe xong, Phan Khả Vận chỉ biết lắc đầu.
Trước đây cô ta chỉ biết Lâm Tiêu có tư tưởng cực đoan, nhưng cô ta không ngờ tác phong của Lâm Tiêu lại thối nát như vậy.
Loại người này sao mà làm người đại diện của Mina được chứ?