Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 977: Phải tiếp tục nén giận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đã gọi em ra, vậy em có thể uống rượu nhỉ?” “Uống ít thôi.”

Được Cố Thành Kiêu cho phép, Lâm Thiển dứt khoát khai một chai bia, nói: “3Chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc viên mãn, răng long đầu bạc.” “cảm ơn.” Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ đồng thanh nói.

Lâ2m Thiển hỏi mọi người với vẻ nghi ngờ: “Sao tự nhiên lại nghỉ phép vậy?” Cô nhìn Cố Thành Kiêu, “Em có thể hỏi vấn đề này không?” Cố Thành Kiê5u cười, rất tự nhiên nhấc tay đặt lên vai Lâm Thiển, đáp, “Không thể.” Lâm Thiển bĩu môi nhưng không thật sự tức giận, “Được rồi, vậy em sẽ kh4ông hỏi nữa.

Hiếm khi anh chịu dẫn mọi người đi du lịch, em nhất định phải cổ trân trọng.” Cố Thành Kiêu hỏi, “Lâm Du sao rồi?” Lúc nh0ận được điện thoại của anh là Lâm Thiển vừa ra khỏi bệnh viện, cô từ bệnh viện đến thẳng đây.

Cô đã biết chuyện xảy ra tối qua.

Bất kể là Phan Khả Vân, Dương Liễu Nhi hay Trịnh Chi Nguyên đều bị cô mắng xối xả.

“Trước khi em đến là chị ấy đã tỉnh rồi, kết quả xét nghiệm máu xác định là bị bỏ thuốc.

Suýt nữa anh Cả đã đánh Dương Liễu Nhi, nhưng bị bọn em cản lại...” Cái đầu thông minh của Lâm Thiển vận hành, cô nghi ngờ hỏi: “Các anh nghỉ phép, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?”.

Thấy Cố Thành Kiêu tỏ vẻ không vui, buồn bực uống rượu, nhìn sang Thẩm Tự An cũng hơi bực dọc, cô lại ngó sang Phạm Dương Mộc với Trịnh Tử Tuấn thì chỉ còn lại tiếng thở dài.

Chuyện này là chuyện lớn có thể hủy hoại cả đời một người phụ nữ, dù các anh thấy em nói nhiều thì em cũng phải nói.

Các anh không cảm thấy kế hoạch của các anh có hiềm nghi sẽ để mặc các ả làm điều ác sao? Chẳng lẽ phải đợi đến khi xảy ra chuyện thì mới có thể bắt các ả” Cố Thành Kiêu xoa vai cô để cô nguôi giận: “Không đâu, bọn anh có tính toán của bọn anh, chẳng qua là không thể nói với em thôi.” Anh biết Lâm Du chiếm vị trí không nhỏ trong lòng Lâm Thiển.

Đừng thấy bình thường có tùy tiện, có thể tán gẫu với bất kì ai, nhưng người bạn thật sự có thể đi vào lòng cô không nhiều, mà cô với Lâm Du là chị em lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm càng không ai sánh bằng.

Đôi khi, Lâm Du gặp phải chút phiền phức là Lâm Thiển còn sốt ruột hơn chính bản thân mình gặp phiền phức, ngay cả Cố Thành Kiêu có chuyện cũng phải xếp phía sau.

Cho nên anh hoàn toàn có thể hiểu được cơn phẫn nộ và nỗi sốt ruột trong lòng cô.

“Mọi người sao thế? Có thể chuyên nghiệp chút được không? Các anh thế này là em dễ dàng đoán được hành động của các anh là đã bứt dây đồng rừng rồi đấy.” Cố Thành Kiêu: “...” Và mọi người: “...” Nhìn vẻ mặt ăn quả đắng của mọi người là Lâm Thiển gần như đã có thể kết luận: “Không phải chứ, thật sự bị em đoán trúng rồi sao?...

Vậy nên, anh Cả phải tiếp tục nén giận, rõ ràng biết mấy ả muốn hại Tiểu Du cũng không thể công khai trở mặt với mấy ả, đúng không?”

Cố Thành Kiêu cũng bó tay với chuyện này.

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, đôi khi, vì lấy đại cục làm trọng, không thể không nhượng bộ, bọn anh cũng bất đắc dĩ.

“Thể các anh có nghĩ đến chưa, nếu không nhờ tình huống đặc biệt của Trịnh Chi Nguyên thì tối qua Tiểu Du đã gặp chuyện rồi.

Các anh không cảm thấy kế hoạch của các anh có hiềm nghi sẽ để mặc các ả làm điều ác sao? Chẳng lẽ phải đợi đến khi xảy ra chuyện thì mới có thể bắt các ả” Cố Thành Kiêu xoa vai cô để cô nguôi giận: “Không đâu, bọn anh có tính toán của bọn anh, chẳng qua là không thể nói với em thôi.” Anh biết Lâm Du chiếm vị trí không nhỏ trong lòng Lâm Thiển.

Đừng thấy bình thường có tùy tiện, có thể tán gẫu với bất kì ai, nhưng người bạn thật sự có thể đi vào lòng cô không nhiều, mà cô với Lâm Du là chị em lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm càng không ai sánh bằng.

Đôi khi, Lâm Du gặp phải chút phiền phức là Lâm Thiển còn sốt ruột hơn chính bản thân mình gặp phiền phức, ngay cả Cố Thành Kiêu có chuyện cũng phải xếp phía sau.

Cho nên anh hoàn toàn có thể hiểu được cơn phẫn nộ và nỗi sốt ruột trong lòng cô.

Bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt, giống như không khí xung quanh đều bị đóng băng, rõ ràng là tháng hè nóng bức nhưng lại có một luồng khí lạnh quanh quẩn nơi đây.

Lâm Thiển liếc Cố Thành Kiêu, ôm đầu sầu não: “Cảm giác đoán được một nửa mà không đoán được nửa còn lại rất khó chịu.

Em chỉ có...” Giọng điệu của cô thay đổi, đột nhiên hài hước nói: “Chỉ có ăn thêm mấy xiên nướng nữa em mới dễ chịu hơn thôi.” Cô vừa đổi lời đã lập tức phá tan bầu không khí lạnh lẽo, mọi người không kìm được mà bật cười.

Cố Thành Kiêu nhéo má cô, cười vô cùng vui vẻ: “Sao em dễ thương thế hả?” Nửa cầu sau là, sao anh lại yêu em nhiều thế chứ? Nhưng anh ngại nói ra, dù sao cũng không hợp với hình tượng bên ngoài của anh.

Lâm Thiển lè lưỡi than vãn.

Nhìn cô nàng Bất Ngữ ngồi đây như ngồi trên bàn chông, cô đứng dậy, vung tay nói: “Bất Ngữ, chúng ta đi chọn đồ ăn thôi.” Lý Bất Ngữ cầu còn không được, cô muốn rời khỏi cái bàn này từ lâu rồi.

Cô cảm thấy ngồi cùng bàn với đội trưởng Thẩm thì ngay cả thở cũng thấy khó khăn chứ đừng nói đến ăn gì đó.

Hai người vừa đến khu chọn đồ ăn thì Lâm Thiển cố ý hỏi Lý Bất Ngữ, “Thấy xấu hổ hả?” “Vâng, sớm biết thế em đã không đến, tiếp tục trốn trong bóng tối.” “Lâu rồi chưa gặp lại à?” “Không, anh ấy trốn tránh em, em cần gì phải đi tìm người ta để chuốc khổ chứ?” Lâm Thiển huých cùi chỏ vào người Lý Bất Ngữ, “Em tỉnh ngộ rồi hả?” Lý Bất Ngữ thở dài, “Không tỉnh ngộ thì có thể làm gì chứ? Chị nói đúng, anh ấy không thích em, ngay cả thở em cũng sai.” “Thế có ăn nữa không?” “Đến cũng đến rồi, nếu bây giờ bỏ về, thế chẳng phải càng lúng túng hơn sao? Dù gì sau này cũng phải gặp mà.” Lâm Thiển vui vẻ nhìn Lý Bất Ngữ: “Ồ, mở mang đầu óc rồi à?” “Không phải mở mang, mà là nghĩ thoáng.

Người ta không thích em, em có thể làm gì được chứ? Em bắt ép người ta chịu trách nhiệm cho nụ hôn đầu của mình à?” Lâm Thiển khoác vai Lý Bất Ngữ, cười ha ha nhìn cô: “Yên tâm đi, chuyện chung thân đại sự của em, chị sẽ giúp em kiểm định.

Công ty chị cũng có nhiều đồng nghiệp nam độc thân, họ đều là thanh niên ưu tú hết, chọn một ngày đi gặp nhé?” Lý Bất Ngữ lắc đầu, “Không muốn đi.” “Gì mà không muốn, là muốn chứ!”

“Ngại lắm” “Có gì khó vì tình đâu? Đâu có bảo em yêu ngay, rồi kết hôn động phòng với người ta.” “...” Lý Bất Ngữ vội vàng che miệng Lâm Thiển, van xin: “Chị dâu, em xin chị đấy, đừng nói to thể được không? Bọn họ nghe thấy đấy.” Lâm Thiển cười: “Vậy em đồng ý đi, đều là thanh niên cả, giao lưu kết bạn là chuyện rất bình thường.

Mọi người cùng ăn một bữa cơm, cả đám cơ mà, đồng ý không?” Lý Bất Ngữ trả lời lấy lệ: “Vâng vâng vâng.”.

“Công ty của chị tháng nào cũng có hoạt động tập thể hoạt động tập thể lần sau em đi với chị nhé?” “Vâng...” Thân là vệ sĩ ngầm, thật ra cô thích nấp trong bóng tối để bảo vệ Lâm Thiển hơn.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Thiển đã lấy rất nhiều xiên thịt, “ông chủ, nướng thêm những viên này nữa, tôi muốn cay, càng cay càng tốt.” “Không thành vấn đề, chờ một lát sẽ có ngay.” Lâm Thiển đang định về chỗ ngồi thì Trịnh Tử Kỳ bỗng đi tới, “Lâm Thiển, có thể nói chuyện riêng với cô vài câu được không?” Lý Bất Ngữ biết ý nên về chỗ ngồi trước.

Cô cố gắng không nhìn sang chỗ đội trưởng Thẩm, nói chuyện với Trương Khai cũng tự nhiên hơn nhiều.

Có lẽ Lâm Thiển biết Trịnh Tử Kỳ muốn nói gì với cô.

Đầu tiên, cô tặng cho Trịnh Tử Kỳ một nụ cười tươi rói: “Chúng ta là đối thủ cũ, nếu muốn xin lỗi thì dẹp đi.

Tôi không tính toán với cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.