Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 978: Cô vẫn mồm mép lanh lợi như thế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi gặp được anh ấy, tôi mới biết có thể ở chung với người mình yêu và người ấy cũng yêu mình là một chuyện may mắn và hạnh phúc nhườn3g nào.” Lâm Thiển nói thẳng: “Lời cảm ơn của cô làm tôi rùng mình đấy, duyên phận là của cô, liên quan gì tới tôi chứ?” “Tôi muốn cảm ơn 2sự rộng lượng của cô, vì đã tha thứ cho những cố chấp quá đáng của tôi trước kia.

Bây giờ nhớ lại, tôi thật sự không thể tha thứ 5cho mình.” “Được rồi, lời cảm ơn mà cô nói thật ra cũng đồng nghĩa với lời xin lỗi, chuyện đã qua rồi, không cần để trong lòng.”.

Lâm Thiển bỗng nhiên tò mò, câu hỏi này đã quanh quẩn trong đầu cô lâu lắm rồi, nhưng cô không dám hỏi Cố Thành Kiêu.

Nếu bây gi0ờ đã có cơ hội này, thể thì hỏi Trịnh Tử Kỳ càng tốt hơn.

Thế là, Lâm Thiển kéo tay Trịnh Tử Kỳ, sáp lại gần hỏi: “Bốn năm mọi người ở nước ngoài, Cố Thành Kiêu có từng làm chuyện gì có lỗi với tôi không? Kể cả chuyện thỉnh thoảng gặp dịp mua vui gì đó.” Suy cho cùng vẫn là tâm tư nhỏ nhen của phụ nữ.

“Cô thảo mười nghìn trái tim, anh ấy cũng tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.

Ngày nào cũng nghĩ phải làm sao để hoàn thành sứ mệnh nhanh nhất, để mau chóng trở về tìm cô.” “Câu trả lời kiểu chính phủ của cô...

Sao hả, cô đang bao che cho anh ấy à?” Trịnh Tử Kỳ cuống đến độ đỏ mặt tía tai, chỉ còn thiếu giơ tay lên thề thốt, “Tôi không hề bao che cho anh ấy, nếu có cơ hội thì tôi là người đầu tiên leo lên giường anh ấy rồi.” “Ái chà chà, có thể tính đây là lời nói thật xuất phát từ đáy lòng không?” “...” Trịnh Tử Kỳ thở dài thườn thượt.

Lâm Thiển này đúng là quá ranh mãnh, gài bẫy khắp nơi, đề phòng cũng như không.

“Nói đi, nói đi, tôi tuyệt đối không nổi giận đâu.

Dù cô có tỏ ra thấu tình đạt lý, bao dung rộng lượng cỡ nào thì trong lòng vẫn có điều lo lắng.

Mà cô lại ngại hỏi Cố Thành Kiêu vấn đề này.

Dù có hỏi thì chưa chắc Cố Thành Kiêu đã trả lời thật, mà dù Cố Thành Kiêu có trả lời thật thì cũng chưa chắc cô sẽ tin hoàn toàn.

Vậy nên, hỏi Trịnh Tử Kỳ là tốt nhất.

Trịnh Tử Kỳ sững sờ nhìn Lâm Thiển, câu hỏi này là Lâm Thiển hỏi sao? Lâm Thiển bị Trịnh Tử Kỳ nhìn đến ngại, bèn cười đùa: “Đừng thế chứ, chẳng lẽ tôi không có những lo lắng của phụ nữ bình thường?” Bốn năm đó, Cố Thành Kiêu chính trực, cường tráng, tinh lực dồi dào, là độ tuổi có nhu cầu rất cao, khó tránh khỏi những lúc rảnh rỗi cô đơn, ở nước ngoài không ai ràng buộc, lại nhiều cám dỗ, có trời mới biết anh có thủ thân như ngọc hay không.

Tôi thề đó, nói đi mà.” “...” Đây là cô nhóc ma lanh mà Cố Thành Kiêu nói.

“Đúng thế, tôi cũng cho rằng sau khi anh ấy rời xa cô, có lẽ tôi sẽ có cơ hội.

Với lại, khi đó chúng tôi cũng không biết có ngày về hay không.

Trong nước đã xác định anh ấy hy sinh, anh ấy không biết cô đã tái giá chưa.

Tôi luôn cho rằng tôi không cần tranh giành, anh ấy đã là của tôi rồi, nhưng anh ấy vẫn từ chối tội, rất máu lạnh vô tình.” Lâm Thiển nghe say sưa, trong lòng rất thỏa mãn.

“Đúng thế, tôi cũng cho rằng sau khi anh ấy rời xa cô, có lẽ tôi sẽ có cơ hội.

Với lại, khi đó chúng tôi cũng không biết có ngày về hay không.

Trong nước đã xác định anh ấy hy sinh, anh ấy không biết cô đã tái giá chưa.

Tôi luôn cho rằng tôi không cần tranh giành, anh ấy đã là của tôi rồi, nhưng anh ấy vẫn từ chối tội, rất máu lạnh vô tình.” Lâm Thiển nghe say sưa, trong lòng rất thỏa mãn.

Nếu để Cố Thành Kiêu nói mấy lời này thì cô chỉ tin ba phần, nhưng chính miệng Trịnh Tử Kỳ nói ra, cô sẽ tin hoàn toàn.

“Anh ấy đối với ai cũng rất lạnh lùng, chỉ nhiệt tình với cô.

Tôi không thể không phục nên đành phải từ bỏ.

Anh ấy thật sự rất yêu cô.” Lâm Thiển tỏ vẻ đắc ý, “Ừ, tôi thích nghe câu này.” “Hài lòng chưa?” “Hài lòng hài lòng, rất hài lòng.

Cảm ơn đại đội trưởng Trinh đã giải thích mối nghi ngờ trong lòng tôi đây.” Đúng lúc này, ông chủ kêu to, “Thịt tới rồi!” Lâm Thiển sớm đã bị mùi thì là thơm làm chảy nước miếng, “Không nói nữa, ăn thịt thối.

Ha ha ha, thịt ơi, chị tới đây!”

Trịnh Tử Kỳ: “...”

Thấy Lâm Thiển đi tới, Cố Thành Kiêu vội vàng giơ tay ôm chặt lấy eo cô: “Làm gì mà đi lâu thế?” “Đi nói thầm.” “Nói thầm cái gì?” “Bí mật của phụ nữ, không nói cho anh biết.” Cố Thành Kiêu siết chặt tay hơn, uy hiếp: “Không nói cho anh biết à?” “Ôi trời, đang ở ngoài đường mà, anh chú ý chút đi, ảnh hưởng đến người khác bấy giờ.”

Cố Thành Kiêu là người rất chú trọng mặt mũi lúc ở ngoài.

Anh thật sự không có cách nào tóm lấy Lâm Thiển, chỉ đành nhỏ giọng cảnh cáo: “Về nhà tính sổ với em sau!” Bên này đã bắt đầu nghỉ ngơi, còn bên khác, Dương Liễu Nhi trốn cả ngày trong căn hộ của mình không bước chân ra ngoài, lo lắng, nôn nóng, bất an.

Hễ dưới lầu có chút động tĩnh là cô ta đều sợ có người đến bắt cô ta.

Kế hoạch đối phó với Lâm Du đã thất bại.

Trịnh Chi Nguyên còn bị bắt đi, nhưng những chuyện này vẫn là chuyện không quan trọng, chuyện quan trọng là Trịnh Chi Nguyên bị người của Cố Thành Kiêu bắt đi, nói cách khác, có lẽ Cố Thành Kiêu đang âm thầm điều tra cô ta.

Qua một ngày đêm, cô ta kiểm tra tất cả sản nghiệp và sổ sách trên danh nghĩa của mình, không phát hiện điều gì khác thường, cô ta mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là cảnh sát thì cô ta không lo lắng gì, nhưng chuyện này quấy rầy đến Cố Thành Kiêu thì cô ta đứng ngồi không yên.

Đêm khuya vắng lặng, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm Dương Liễu Nhi vốn đang mệt mỏi lập tức giật bắn mình.

Cô ta sợ đến mức mặt mày tái mét, lập tức nhào ra cửa sổ nhìn xuống.

Cư xá vào đêm bốn bề vắng lặng, yên tĩnh vô cùng, không có bất kì tình huống khác thường nào.

“Ai đó, nửa đêm canh ba ẩn chuông cửa làm gì!” Cô ta chửi bới, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

Cô ta nhìn thấy Trịnh Chi Nguyên qua điện thoại quan sát.

Điện thoại vừa kết nối, Trịnh Chi Nguyên vội nói: “Chị, họ thả em ra rồi, chị mở cửa đi, em vào nói chuyện với chị!” “Anh là ai, đêm hôm khuya khoắt tới quấy rối dân lành, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh đó!” “Chị, chị đừng lo.

Em xác định và quả quyết là không có ai theo dõi em.

Em không mang theo điện thoại, bọn chúng không có cách nào giám sát em.” Dương Liễu Nhi không tin ông ta.

Cô ta sắp bị ông ta hại chết rồi, “Tìm nhầm nhà rồi, cút đi, còn ẩn chuông nữa là tôi gọi bảo vệ đó!” “Ấy, chị...” Dương Liễu Nhi ngắt điện thoại.

Cô ta sợ Cố Thành Kiêu cài bẫy.

Thằng ngu Trịnh Chi Nguyên này không biết sự lợi hại của Cố Thành Kiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.