Lay Động Tiếng Lòng

Chương 62: Chương 62




Cánh tay Thịnh Như Ỷ chống lên thành cửa, trên đó còn có vài giọt nước.

Bởi vì mới tắm xong, làn da cũng trắng hồng, trên mặt còn ửng đỏ, lúc cười rộ lên thật sự quá quyến rũ.
Kha Nhược Sơ được nhìn thấy một cái chân dài thì tâm viên ý mã, nào ngờ vào thời điểm mấu chốt, Thịnh Như Ỷ lại bảo cô đi lấy quần lót.
Giống như chọc vào chỗ nhạy cảm.
"Giúp chị lấy đi." Thịnh Như Ỷ nhìn cái mặt ngốc ngốc của Kha Nhược Sơ mà nói, nụ cười trên mặt xấu xa đến mức không cần nói cũng biết.
Mặt Kha Nhược Sơ nóng đỏ bừng bừng, "A, được ạ!"
Chỉ là đi lấy đồ dùm thôi mà, có cái gì mà xấu hổ chứ, Kha Nhược Sơ chửi thầm bản thân.
Vào lúc tay Kha Nhược Sơ chạm vào cái quần đen mỏng kia, vẫn cảm thấy mắc cỡ, quả nhiên, quần lót của Thịnh Như Ỷ kiểu dáng đều...!tốt cái kia.
Kha Nhược Sơ theo bản năng so sánh với bản thân, đột nhiên cô có suy nghĩ muốn đi mua nội y mới.
Lại nghĩ xa xôi quá rồi.
"Không tìm được sao?" Trong phòng tắm lại vang lên giọng nói của Thịnh Như Ỷ.
Kha Nhược Sơ trả lời, "Em tìm được rồi."
Thịnh Như Ỷ bị cái dáng vẻ ngoan ngoãn đứng đắn của Kha Nhược Sơ làm cho buồn cười, làm gì mà tránh né cô như thế chứ?
Hai người yêu đương hẹn hò cũng sắp ba tháng, ngoại trừ hôn môi, Kha Nhược Sơ cũng chưa sờ chỗ khác của cô, rất an phận, Thịnh Như Ỷ thầm nghĩ, chẳng lẽ mỗi một bước đều chờ cô dạy sao?
Sau khi ở bên Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ luôn cố gắng chịu đựng, cô rất để ý đến cảm thụ của Kha Nhược Sơ, Kha Nhược Sơ quá ngây thơ lại chậm nhiệt, cô sợ tiến triển nhanh quá sẽ làm Kha Nhược Sơ không tiếp thu được.
Thật ra, Thịnh Như Ỷ cảm thấy chậm một chút cũng tốt.

Chỉ là lúc hai người nằm trên một cái giường, lúc Kha Nhược Sơ ôm hôn cô, cô phải cố gắng vượt qua chính mình.

Có trời mới biết được, cô suy nghĩ biết bao nhiêu về chuyện giường chiếu, đem hết mọi kinh nghiệm, bắt nạt con thỏ nhỏ này không thôi.
Hai người ở bên nhau, ngoài những lúc dịu dàng ân cần, cũng khó tránh khỏi muốn làm những chuyện tình cảm mãnh liệt.
Trong nhà tắm, Thịnh Như Ỷ thay váy ngủ, xoã mái tóc ướt ra, cô nhìn mình trong gương, điều chỉnh váy ngủ để lộ ra nửa vòng cung mềm mại.
Lại nhớ đến mặt đỏ tai hồng của Kha Nhược Sơ, khoé miệng Thịnh Như Ỷ cong lên, gặp gỡ một đứa ngốc thế này, cô chỉ có thể từ từ mà dạy.

Ngốc thì ngốc thế thôi, chứ có đôi lúc cũng không nhịn được.
Lúc Thịnh Như Ỷ đi ra khỏi nhà tắm, Kha Nhược Sơ đang dựa vào đầu giường, chơi điện thoại.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Kha Nhược Sơ nghe tiếng bước chân, quay đầu lại.
Lập tức nhìn thấy Thịnh Như Ỷ mặc một chiếc váy mỏng ôm lấy vòng eo, bao nhiêu đường cong đều bày ra hết, vòng eo thon gọn, váy ngắn tới đùi, lộ ra một đôi chân dài thon gọn, trắng nõn không tì vết.
Chỉ có thể dùng từ đầy cám dỗ để miêu tả.
Kha Nhược Sơ ngây ngốc một hồi, trong lòng bỗng dưng khẩn trương, ánh mắt không biết nên nhìn đâu cho đúng.
Lúc Thịnh Như Ỷ đi đến mép giường, tay Kha Nhược Sơ nắm chặt cái chăn, những hình ảnh đã từng phát sinh trong mộng hiện lên, cô cố gắng để không nhớ đến nó.
Nhưng mà cái gì càng muốn kiềm nén lại càng bị gợi lên, đặc biệt là cái dáng vẻ bây giờ của Thịnh Như Ỷ, rất hấp dẫn.
Kha Nhược Sơ cố gắng bảo trì chút bình tĩnh còn đang sót lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đối với người yêu của mình nảy ra một chút dục vọng, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tâm trạng khá phức tạp, gương mặt Kha Nhược Sơ lúc này không còn đơn thuần nữa.
"Còn chưa ngủ à?'
"Vâng...." Kha Nhược Sơ nhích người vào bên trong, "Chị nằm lên đi, em làm ấm xong rồi."
Thịnh Như Ỷ ngồi xuống giường, một tay chống lên giường, đưa người đến gần Kha Nhược Sơ, thuận thế hôn lên khoé môi người kia một cái, "Ngoan thế này, thì phải nên khen thưởng."
Kha Nhược Sơ cười vui vẻ, sau đó nhắm hờ mắt chuẩn bị hôn lên môi đối phương.

Cô rất thích hôn Thịnh Như Ỷ, cho nên mỗi lần Thịnh Như Ỷ hôn cô thì cô luôn đáp lại nhiệt tình.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy cái miệng nhỏ kia sắp hôn mình, cố ý né tránh, còn cười trêu, "Bạn học Kha, đêm nay sao lại có thời gian để ý tới chị nhỉ, không cần đọc sách sao?"
Mấy ngày trước bởi vì ôn tập, Kha Nhược Sơ không có thời gian chơi đùa với Thịnh Như Ỷ, Thịnh Như Ỷ đến chỗ cô, cô cũng ngồi ở trên bàn vùi đầu đọc sách, đến nửa đêm mới đi ngủ.
"Hôm nay, em thi xong rồi, được giải phóng rồi." Kha Nhược Sơ cười vui vẻ nói.
Ánh mắt Kha Nhược Sơ cố ý đảo nhìn cả người Thịnh Như Ỷ, hai dây áo trên xương quai xanh trông thật đẹp mắt, điểm chính là Thịnh Như Ỷ còn chưa mặt áo ngực mà sao chỗ đó lại....!Đều là chị em phụ nữ, nhưng mà Kha Nhược Sơ lại tỏ ra rất hâm mộ, cô cảm thấy lúc cô không mặc áo ngực thì có như không có.
Nếu mà mấy lần trước mà Thịnh Như Ỷ ăn mặc như đêm nay, Kha Nhược Sơ nghĩ chắc cô sẽ thi không nổi, hồn bị câu đi mất rồi, làm gì có tâm tư mà đọc sách.
Mới chỉ có vài giây, mà trong đầu Kha Nhược Sơ đã suy nghĩ một đống thứ.
Thịnh Như Ỷ cũng lên giường, dựa lên người Kha Nhược Sơ, đưa tay ôm lấy vai.

Kha Nhược Sơ cũng rất phối hợp, chui vào trong lòng ngực Thịnh Như Ỷ.
Sau khi Thịnh Như Ỷ đến đây ngủ mấy lần, Kha Nhược Sơ rất muốn Thịnh Như Ỷ có thể đến đây với cô nhiều hơn.
Đặc biệt là lúc ngủ một mình, trên chăn có mùi hương của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cực kỳ muốn, hận không thể mỗi ngày đều ở bên người này.
Sau khi cả hai bên đã thân thuộc với nhau, dưới sự dung túng của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ càng ngày càng dính người, lúc ngủ sẽ chủ động ôm.
Đương nhiên, Thịnh Như Ỷ cũng chẳng thấy phiền, cô cũng thích đến chỗ của Kha Nhược Sơ, trên chiếc giường nho nhỏ hai người nép vào nhau, rất ấm áp và thoải mái.

Xưa nay, cô luôn sợ cô đơn, bây giờ đã có ở người ở bên, thật sự rất hạnh phúc.
Tắm rửa xong, cùng nhau sưởi ấm ở trên giường chuyện mà Kha Nhược Sơ thích làm nhất sau khi tan sở, nhìn chằm chằm gương mặt Thịnh Như Ỷ một lát, cô ngẩng đầu lên, tâm lại ngứa, khắc chế không được muốn hôn.
Thịnh Như Ỷ hình như nhớ đến cái gì đó, ôm mặt Kha Nhược Sơ, đột nhiên cười khẽ.
Kha Nhược Sơ dừng lại, "Chị cười gì thế?"
Lòng bàn tay Thịnh Như Ỷ xoa xoa mặt Kha Nhược Sơ, nhịn không được mà hỏi, "Em tính làm gì mà lại xấu hổ hả?"
Kha Nhược Sơ giả ngu, "Làm gì là làm gì?"
Thịnh Như Ỷ hoãn hoãn, mới nhỏ giọng nói, "Muốn xem một chút cũng không sao."
Trong nháy mắt Kha Nhược Sơ đã hiểu, trong cổ như mắc nghẹn, không nói được lời nào.

Biết bản thân lại bị trêu đùa, Thịnh Như Ỷ luôn có những câu nói khiến cô xấu hổ, không có bản lĩnh ngóc đầu dậy.
"Ha ha ha...." Thịnh Như Ỷ vuốt gương mặt nóng bừng của Kha Nhược Sơ, cười đến bả vai run lên, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ càng thấy thẹn, muốn đánh trống lãng, "Không cho chị cười."
Thịnh Như Ỷ cúi đầu, đến gần môi Kha Nhược Sơ, giọng nói mang đầy khiêu khích, "Xem vợ của mình thì có gì mà thẹn chứ.

Dáng người chị đẹp sao?"
Vợ, Kha Nhược Sơ nghe cái xưng hô này, cảm giác rất kỳ diệu.


Mặc dù, Bạch Mông suốt ngày gọi Thịnh Như Ỷ là vợ của cô, nhưng mà từ vợ do Thịnh Như Ỷ nói ra thật khác biệt.
Ánh mắt cùng với hơi thở đầy trêu chọc, làm Kha Nhược Sơ cảm thấy nóng, vợ của cô mà, có gì mà thẹn chứ....! Nghĩ nhưng lời này, cô nghiêng người đè Thịnh Như Ỷ, dùng thân thể chống đỡ.
Thịnh Như Ỷ vẫn nhìn cô cười.
Kha Nhược Sơ không nói, cũng cười hôn lên, từ cái hôn ngắn thành hôn dài.
Đã lâu rồi, hai người không có như vậy, tâm Kha Nhược Sơ đã ngứa sẵn, mà Thịnh Như Ỷ còn cố tình câu dẫn cô.
Thịnh Như Ỷ đáp lại nhiệt tình, vừa hôn vừa cười, ở phương diện hôn môi, con thỏ này đã được cô dạy dỗ rất tốt, kỹ năng hôn ngày càng tốt.
Hai đôi môi mềm mại ẩm ướt dây dưa với nhau, trêu ghẹo lẫn nhau, hôn người mình yêu, bao lần tâm đều xao xuyến.
"Kỳ nghỉ đông, em phải về nhà ở, buổi tối không thể ở cùng chị." Kha Nhược Sơ ghé vào lòng ngực Thịnh Như Ỷ, ngẩng đầu, hơi thở hỗn loạn.
Thịnh Như Ỷ liếc mắt đã nhìn thấu, cười hỏi, "Thương nhớ chị à?"
"Vâng." Kha Nhược Sơ gật đầu, đồng thời ôm Thịnh Như Ỷ chặt hơn, ở chung với Thịnh Như Ỷ quên cả trời đất, bây giờ về nhà như là "Địa ngục nhân gian", thật sự quá khác biệt.
Chỉ có những lúc ở cùng Thịnh Như Ỷ, cô mới cảm giác tự do, nhẹ nhàng.
Thịnh Như Ỷ càng không phải nói, nếu có thể cô đều muốn Kha Nhược Sơ ở bên cạnh cô mỗi ngày.

Lần trước sau khi tan làm, nhìn thấy Kha Nhược Sơ ở trong bếp nấu cơm, trong đầu cô lại có suy nghĩ muốn kết hôn.
Nghĩ nghĩ, Thịnh Như Ỷ hỏi Kha Nhược Sơ, "Hay là chúng ta sống chung đi?"
Kha Nhược Sơ mở to mắt, lặp lại lần nữa, "Sống...!chung sao?"
Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Thịnh Như Ỷ cho rằng Kha Nhược Sơ không tiếp thu được, cô cười thay đổi cách nói, "Chị đưa mật khẩu nhà cho em, khi nào em muốn đến thì đến."
Lúc này, Kha Nhược Sơ mặt dày, quấy lấy Thịnh Như Ỷ hỏi, "Vậy mỗi ngày em đến, có thể không?"
Cái đứa ngạo kiều này, Thịnh Như Ỷ nghe thế nở nụ cười tươi như hoa, cô chỉ chờ thế này thôi, cô không kìm nén được, ôm lấy Kha Nhược Sơ lật người lại, "Đương nhiên, có thể rồi."
"Vâng." Kha Nhược Sơ có được đặc quyền này, có biết bao nhiêu hạnh phúc, thật ra cái này cũng coi như sống chung đi.
Hai người ôm lấy nhau, tư thế trên dưới, thật làm cho người ta muốn suy nghĩ lung tung mà.
Đương nhiên, hai người đều có khát cầu, lúc ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể cảm giác được, cái này gọi là ăn ý.
Thịnh Như Ỷ cong môi, nhẹ nhàng đẩy mấy cọng tóc trên trán Kha Nhược Sơ, đưa môi lên hôn, rồi nhẹ nhàng hôn giữa mày, đôi mắt, đến chóp mũi, cuối cùng dừng lại bên môi.
Mỗi một động tác đều thử một chút.
Kha Nhược Sơ căng thẳng, từ trước đến nay cô chưa từng căng thẳng thế này, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Yêu một người thì dục vọng chiếm hữu đối với người sẽ lan tràn đến thân thể, dưới tình thế lúc này, Kha Nhược Sơ căn bản không kháng cự được, cô không những không kéo khoảng cách, ngược lại còn ôm Thịnh Như Ỷ chặt hơn.
Giống như được cho phép, Thịnh Như Ỷ cười, cô cũng nhận ra Kha Nhược Sơ đang căng thẳng, dùng tay vuốt ve bờ má trấn an, hôn nhẹ một chút, làm người dưới thân thả lỏng.

"Chị...." Ánh mắt Kha Nhược Sơ mê ly, hừ nhẹ một tiếng, mang theo sốt ruột và bất an.
"Có biết gọi chị như vậy, làm chị rất muốn khi dễ em không?" Thịnh Như Ỷ tiếp tục trêu đùa con thỏ nhỏ dưới thân, tâm trạng vô cùng vui sướng.
"Ưm...."
Những nụ hôn nhỏ dần biến thành một nụ hôn sâu, đêm nay, Kha Nhược Sơ càng hôn càng cảm thấy khát.

Đặc biệt là lúc, lòng bàn tay mềm mại Thịnh Như Ỷ vuốt ve cô, cảm xúc trong lòng dần dần mãnh liệt.
"Bảo bối." Thịnh Như Ỷ cũng không đỡ hơn là mấy, cô thở gấp nói, "Có muốn học cái mới không?"
Kha Nhược Sơ gật đầu đồng ý, cô bị Thịnh Như Ỷ hôn đến mức xụi lơ, ngoan ngoãn đáp lời, giờ phút này lý trí đã tan thành mây khói.
Thịnh Như Ỷ ngậm lấy vành tai mềm mại Kha Nhược Sơ, khẽ cười than thở, "Chị dạy em."
Kha Nhược Sơ lần nữa nhẫn nhịn mà hừ nhẹ, cả cơ thể như có dòng điện chạy khắp người.

Bởi vì Thịnh Như Ỷ vừa hôn cô, vừa cởi nút áo của cô, đầu ngón tay đi vào bên trong thám thính, trêu chọc.
Thịnh Như Ỷ cười xấu xa, tay chống trán, nhìn gương mặt đỏ thẹn thùng động tình của Kha Nhược Sơ, còn cố ý hỏi, "Như thế này, đã học được chưa?"
Kha Nhược Sơ chưa từng bị người khác chạm vào chỗ không nên chạm, cô mắc cỡ không có mặt mũi, nhưng cảm thấy thoải mái, không kìm chế được.

Cô học cách Thịnh Như Ỷ chạm vào cô, hôn lên vùng cổ đầy mẫn cảm, sau đó đến xương quai xanh, một đường xuống dưới, còn muốn nữa....!Trong lòng cô lặng lẽ ghi nhớ, cô là khu vực nhạy cảm của Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ cắn môi cười, nhắm mắt hưởng thụ hơi thở ấm áp, mang theo chút ngứa chạm vào làn da cô.
Không khí hoàn toàn thay đổi, hết thảy chỉ thuận theo tự nhiên.
Lúc này, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Kha Nhược Sơ thề, chuyện mà cô hối hận nhất đêm nay không phải mà mặc cái quần lót hoạ tiết hoạt hình, mà là quên gọi điện thoại cho mẹ cô.
Cho nên vào lúc cô và Thịnh Như Ỷ đang hôn khí thế ngất trời, áo ngủ cũng đã cởi không sai biệt lắm, thì Viên Lộ Chi gọi đến.
Vang lên thật lâu, Kha Nhược Sơ mới cầm điện thoại, nhìn nhìn Thịnh Như Ỷ, "Mẹ em...."
Mặt Thịnh Như Ỷ đã ửng hồng, cô cắn vành tai Kha Nhược Sơ, thở nhẹ bất đắc dĩ, "Cho em nửa phút."
Kha Nhược Sơ ngồi dậy, kéo áo ngủ lên, chờ bình phục một chút, mới nhấc máy.
Thịnh Như Ỷ xem hành động của Kha Nhược Sơ mà buồn cười, ngày thường thì ngoan ngoãn ngây thơ, so với cái dáng vẻ đang làm chuyện xấu ở trên giường bây giờ, thật sự quá khác biệt.
Nghe xong vài câu, Kha Nhược Sơ lập tức tỉnh táo, sợ tới mức đầu óc không nhanh nhẹn, "Bây giờ lại đây sao?! Trễ thế này rồi mẹ đừng đến."
Đầu bên kia điện thoại, Viên Lộ Chi nói, "Mẹ đang ở trong trường của con....".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.