Lấy Em Làm Điểm Tâm

Chương 53: Ngoại Truyện 5: Lấy em làm điểm tâm (H nhẹ)



Mấy ngày nay Ninh Kiến Thần bận vì dự án mới của công ty. Sự thật là từ sau khi cưới Lô Vỹ Tinh về thì Ninh thiếu nhà ta chăm chỉ làm việc hẳn. Tiền kiếm được cũng luôn đưa cho vợ giữ.

Mỗi cuối tháng cứ nhìn thấy cảnh Ninh thiếu phu nhân đứng cửa chờ thiếu gia đi làm về là các gia nhân trong nhà lại được một phen lắc đầu ngán ngẩm.

Ninh thiếu ngang ngược là thế, vậy mà lại sợ vợ. Thật không có tiền đồ.

Không tin thì các bạn cứ nhìn mà xem, ở dưới lầu một, tại phòng khách đấy. Đúng rồi, thấy chưa? Ở trên ghế sofa có hai người đang ngồi đối diện với nhau đấy.

"Nhưng hôm nay có phải là cuối tháng đâu nhỉ?" Cô gái giúp việc nhìn ông quản gia.

Ninh quản gia không nói gì, chỉ thở dài một cái rồi quay đầu đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa lấy tay áo lau nước mắt.

Thiếu giia là lá ngọc cành vàng, từ nhỏ ông đã chứng kiến cảnh hắn lớn lên, từng chút từng chút ông đã nuôi nấng hắn thành một kẻ ngông cuồng xuất chúng, nói trắng ra cũng coi như là cha thứ hai của hắn. NHìn thấy cảnh con trai mình bị ăn hiếp, hỏi có người cha nào lại không đau lòng cho được?

Cô gái giúp việc không hiểu cho lắm, nhưng cũng rất thức thời mà đi theo phía sau quản gia, bỏ lại không gian cho đôi vợ chồng son nọ.

Lô Vỹ Tinh ngồi trên ghế, tay cầm lấy dũa móng tay mà chăm chút cho móng tay út cuối cùng của mình.

"Anh về phòng đi." Lô Vỹ Tinh nói, giọng lạnh lùng.

"Em vẫn còn giận anh sao? Anh thề là cô ta chỉ là thư kí, anh không hề có ý gì?" Ninh Kiến Thần dơ tay lên trán thề thốt.

"Thề? Ôm nhau tình tứ thế mà còn kêu không có gì thì như thế nào mới là có gì?" Lô Vỹ Tinh lẩm bẩm. "Hôm nay em sẽ ngủ ngoài này."

"Sao lại như vậy được? Bà xã mà bị cảm lạnh thì sao anh ăn nói với anh rể?" Ninh Kiến Thần cười cười, đáy mắt hiện lên tia xấu xa.

Quả thật là rất xấu xa, hắn biết được điểm yếu của cô vẫn không thể bỏ ngay được, nên những lúc cần uy hiếp thì luôn lôi cái điểm yếu đó ra để hù dọa. Phải, nó chính là Trịnh Liệt.

Nhưng mà cô chịu đựng đủ lắm rồi nha. Tức nước thì vỡ bờ, cô mặc kệ là Trịnh Liệt hay là Ninh Kiến Thần. Cô chấp hết.

"Anh.... anh mà dám nói lung tung với anh Trịnh Liệt thì đừng... đừng... ư...ưm...."

Đang lớn giọng đe dọa thì cái miệng nhỏ nhắn của Lô Vỹ Tinh đã bị chặn lại bởi một đôi môi khác. Hai mắt Lô Vỹ Tinh mở lớn, tay chân quẫy đạp vùng vẫy. Nhưng sau một hồi quẫy đạp vô hiệu lực thì Lô Vỹ Tinh quyết định...

...nằm im chịu trận.

Bàn tay đang đấm trước ngực Ninh Kiến Thần ngưng lại, từ từ rơi xuống, cánh môi cũng nhẹ nhàng hưởng ứng theo nụ hôn đang ngày càng nóng bỏng của hắn.

Khóe môi Ninh Kiến Thần khẽ nhếch.

Ngón tay thô to của hắn rơi trên vai cô, nắm chặt, lãnh ý xuyên thấu qua tấm áo mỏng manh của cô mà đung chạm tới làn da của cô.

Lô Vỹ Tinh rùng mình một cái, nhưng môi vẫn bị ai đó gặm cắn không buông.

Hắn không cho cô chút cự tuyệt nào, chỉ một mực ham muốn lấy cô, hôn tới khi đầu óc choáng váng, đại não cũng xoay vòng thì hắn mới thả ra, trong lời nói của hắn rối loạn không có chủ đích cụ thể.

"Vỹ Tinh, anh yêu em, anh sẽ luôn bảo vệ em, anh sẽ không làm tổn thương em thêm lần nào nữa" Phải, với hắn thì tổn thương mà hắn gây ra cho cô như vậy là đã quá đủ rồi.

Vừa nói xong, Ninh Kiến Thần liền ôm mạnh lấy cô, vội vàng xé mở quần áo trên người cô.

Lô Vỹ Tinh nắm lấy tay hắn, ngăn chặn: "Và... vào phòng đi."

Nhìn hai gò má Lô Vỹ Tinh đang đỏ ửng lên thì tâm trạng của Ninh Kiến Thần lúc này mới tốt lên chút xíu, vội cười rồi bế xốc cô đi lên phòng.

Bước chân vội vã ôm lấy thân thể của cô đi vào phòng ngủ rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

RẦM...

Tiếng đóng cửa vừa dứt, âm thanh quần áo bị xé rách liền phát ra. Thân thể Lô Vỹ Tinh hiện giờ đã trần như nhộng, đỉnh ngực vung lên rung rinh trước mắt, da dẻ trắng nõn ửng lên vệt hồng. Thật là một mỹ cảnh.

Đưa mắt xuống bên dưới một chút, sẽ thấy được vùng u cốc mê hoặc đang vun cao như mời gọi. Ninh Kiến Thần nuốt ực một ngụm nước miếng, ghé sát tai Lô Vỹ Tinh thì thầm.

"Để anh đoán nhé, bên dưới em... đã ướt?"

"E... em... em còn phải chuẩn bị điểm tâm cho bữa tối... " Lô Vỹ Tinh muốn trốn chạy.

"Không cần." Lưỡi Ninh Kiến Thần liếm nhẹ vành tai khiến cho toàn thân cô lập tức có một luồng điện chạy qua: "Lấy em làm điểm tâm là được rồi!"

Hoàn!

00:52 31/10/2017

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.