Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 13: Những chuyện xảy ra trên sông nước



Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi. Ngoài sân là một khoảng trắng ngần, trên cành cây, khóm lá vẫn đọng những bông tuyết trắng tinh.

Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết rời khỏi phủ tướng quân, quyết định đi bằng đường thủy. Nếu ngồi thuyền, họ sẽ tránh được việc mệt mỏi khi phải ngồi xe ngựa, lại có thể thảnh thơi thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ sông. Du sơn ngoạn thủy, còn gì vui bằng?

Thời cổ đại, xuất môn tại ngoại vẫn nên cải dạng nam nhi thì tiện hơn, nghĩ vậy Thẩm Tố Nhi liền cải trang thành một vị thiếu niên phong độ ngời ngời, dung nhan tươi tắn, tuấn nghị.

Chỉ là…

Cây quạt mà Thẩm Tố Nhi cầm trong tay khiến Sơ Tuyết cười ngất.

“Làm sao? Ngài cười cái gì?” Thẩm Tố Nhi không cảm thấy bản thân có điều lạ thường. Nhưng khi thấy Sơ Tuyết cứ nhìn chiếc quạt trên tay mình, lại nhìn sang lớp tuyết dày xung quanh, nàng đột nhiên hiểu ra, cong miệng mỉm cười, che đi sự lúng túng “Chuyện này… ngài đã từng nghe nói chưa? Chiếc quạt là món đồ dùng của các văn nhân nho nhã, dù chỉ là một thứ đồ trang sức… nhưng bốn mùa đều có thể cầm trên tay. Có như vậy mọi người mới biết mình là người có học. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, Sơ Tuyết cũng phải cầm một chiếc quạt biết chưa.” Yêu cầu biến thái qua chiếc miệng nhỏ xinh của nàng bỗng trở nên vô cùng hợp lý.

Sơ Tuyết ngược lại rất vui vì có thể cùng nàng đi chu du thiên hạ.

Sau khi đã lựa chọn phương tiện xong, hai người ngồi lên xe ngựa, đi thẳng tới bến sông.

Trên xe ngựa, một người có tâm trạng đặc biệt vui vẻ, hân hoan, thi thoảng còn không nhịn được mà ngân nga điệu hát. Hát đến đoạn hứng khởi, thậm chí còn nhún nhảy thân người, đập nhịp vỗ phách, náo nhiệt ồn ào.

Lúc ra tới bến sông, hai người đi thẳng tới chiếc thuyền.

“Mục Hinh, đại ca đã chờ ngài lâu lắm rồi, sao bây giờ mới tới?” Lúc này, một người đàn ông tuấn lãng bước từ trong khoang chính ra. Người đó không ai khác chính là Tiếu Trọng Chi “Lên thuyền nào, hai người muốn đi đâu, để đại ca tiễn các vị một đoạn.”

Thẩm Tố Nhi chẳng suy nghĩ nhiều, kéo Sơ Tuyết lên thuyền của Tiếu Trọng Chi.

Chiếc thuyền không phải là tốt nhất, nhưng khá hoa lệ. Gỗ thuyền sáng bóng, các vách ngăn được chạm trổ khắc hoa, rèm treo màu xanh lục. Trên thuyền có phòng ngủ, phòng khách… Thẩm Tố Nhi hiếu kỳ đi thăm thú khắp thuyền một lượt, dáng vẻ cứ như người nhà quê lên thành phố vậy. Hồi sau, nàng cùng Sơ Tuyết, Tiếu Trọng Chi ngồi ở phòng khách thưởng trà.

Chiếc thuyền nhanh chóng khởi hành.

Tiếu Trọng Chi gọi thuyền gia, cùng trên dưới mười nô tỳ, gia đinh đưa theo ra phòng khách, để họ biết mặt Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết. Ngài còn không quên dặn dò người dưới tuyệt đối không được mạo phạm, thất lễ.

Kể từ khi bắt đầu lên thuyền, Sơ Tuyết vẫn luôn im lặng, sắc mặt không mấy tự nhiên.

Còn Thẩm Tố Nhi muốn nghỉ ngơi một lúc liền đi theo một tiểu nha đầu vào phòng ngủ.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn mỗi Sơ Tuyết và Tiếu Trọng Chi.

“Vương gia, ngài ở ngoài có cảm thấy quen?” Tiếu Trọng Chi mỉm cười đưa lời hỏi, như một câu hàn huyên để phá vỡ không khí im lặng lúc này.

“Cũng bình thường.” Sơ Tuyết nhẹ nhàng hồi đáp.

Sau vài câu nói đưa đẩy đầy khách khí, hai người họ lại chìm trong im lặng.

Một lúc sau, Sơ Tuyết ẩn ý sâu xa đưa lời hỏi “Vậy ngài định tiễn chúng ta tới đâu?”

“Cho tới khi nào vương gia hồi kinh mới thôi.”

“…”

“Nếu ta đi vài ba năm không quay về thì sao?”

“Vậy Tiếu mỗ sẽ theo hầu ngài ba năm. Mười năm không quay về thì sẽ là mười năm.” Câu trả lời thẳng thắn mà dứt khoát.

“Mười năm?...” Ánh mắt Sơ Tuyết hiện rõ vẻ mơ màng. “Mười năm đó quá dài mà cũng quá xa xỉ…”

“Vương gia, người sẽ khỏe lại thôi. Suốt một năm nay không phải rất tốt sao?”

“Sống chết có số, cuộc đời cứ thế này là ta mãn nguyện lắm rồi…” Sơ Tuyết nhẹ cười, không bao lâu sau cũng quay về phòng ngủ của mình. Chiếc thuyền tuy nhỏ, nhưng hoa lệ, thanh nhã, ngoài sách còn có cả đàn và tiêu theo sở thích của Sơ Tuyết. Xem ra, người bố trí chiếc thuyền đã tốn không ít công sức.

Sơ Tuyết ngồi trước đàn, ngây lặng người đi. Có nhiều chuyện, ngài không cần hỏi nhiều cũng có thể đoán ra được.

Đường đường một Chấn Quốc đại tướng quân, không có chỉ ý của hoàng thượng sao dám tự ý rời khỏi kinh thành? Hơn nữa, thuyền gia, người nào người nấy bước chân vững chãi, công phu không tệ, vừa nhìn là biết không phải người thường.

Chiếc thuyền nhẹ lướt trên sông, không vội vã cũng chẳng chậm chạp.

Sau nhiều ngày trời đổ mưa tuyết, để bảo đảm an toàn, thuyền gia được yêu cầu đêm khuya thuyền nên tìm bến neo đậu.

Thế nên khi thuyền dừng lại ở một sông nhỏ, thấy có vài con thuyền khác nữa. Vì quá tò mò, Thẩm Tố Nhi quyết định cùng Sơ Tuyết lên bờ dạo chơi, Tiếu Trọng Chi đương nhiên cũng theo cùng. Ba người dạo quanh thị trấn nhỏ một vòng. Thế nhưng trấn nhỏ thế này chẳng có gì đặc biệt. Thẩm Tố Nhi nhanh chóng mất hứng, luôn miệng đòi quay về thuyền. Suốt dọc đường đi Tiếu Trọng Chi và Sơ Tuyết chỉ đóng vai tùy tùng, mọi chuyện do thẩm Tố Nhi làm chủ. Kết quả, hai công tử thật tuấn lãng, theo hầu một công tử giả danh, bước dọc theo con đường của trấn nhỏ, tìm đường quay về bến sông.

“Hai vị thiếu gia! Chúng ta có nên trọ lại ở thị trấn này không?” Tiếu Trọng Chi đưa ra đề nghị.

Sơ Tuyết chớp mắt, cảm thấy lời đề nghị này không tệ chút nào liền quay sang Thẩm Tố Nhi “Đúng thế, thiếu gia, chúng ta có nên tìm một quán trọ ở lại một đêm không?”

Thẩm Tố Nhi phụt cười, đôi mày tú lệ nhíu lại lắc đầu nói “Thị trấn nhỏ này chẳng có gì tốt lành cả, xem ra cũng chẳng có quán trọ đâu, hơn nữa điều kiện vệ sinh lại kém… chi bằng quay về thuyền nghỉ ngơi, còn sạch sẽ hơn.” Đừng thấy thường ngày nàng dễ tính, lười nhác mà xem thường. Thực ra ý thức giữ gìn vệ sinh của nàng cao hơn bất cứ ai. Bởi lẽ ít nhiều nàng cũng là một thiếu nữ trẻ trung đến từ thế kỉ hai mốt, tư tưởng chín chắn, đương nhiên biết có nhiều thứ không thể ăn uống, ngủ nghỉ tùy tiện và đi theo người lạ…

“Tiếu gia chúng ta vừa hay có một cửa tiệm nhỏ ở thị trấn này. Nếu người không chê, có thể… Tiếu Trọng Chi không nói nhiều, ánh mắt vô cùng thành khẩn.

Thẩm Tố Nhi vừa định từ chối “Thôi khỏi…”

“Mục Hinh. Có phải đệ chưa từng qua đêm trên thuyền? Buổi đêm thuyền rất rung, đặc biệt là những ngày tuyết lớn như thế này. Ban ngày và đêm không giống nhau, vô cùng giá lạnh. Trên thuyền đương nhiên không thể tốt bằng ở khách điếm được.” Khi gọi biệt hiệu của Thẩm Tố Nhi, giọng Tiếu Trọng Chi nghiêm túc hẳn.

Buổi tối gió sông thổi mạnh, nhiệt độ hạ thấp, giá lạnh là điều đương nhiên.

Thẩm Tố Nhi suy ngẫm một hồi, lại nhìn sang Sơ Tuyết, sau cũng gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, ngoài trời đổ những bông tuyết li ti không ngừng.

Buổi trưa, tuyết ngưng, vầng mặt trời ấm áp mới dần dần nhô lên.

Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết đứng ở đầu thuyền vui đến mức không muốn vào trong, họ nhặt những bông tuyết tinh khiết trên mạn thuyền, cười đùa, ngay đến Tiếu Trọng Chi đứng cạnh bên cũng mỉm cười rạng rỡ. Nếu bỏ thân phận thực sự của hai người đi, hình ảnh trước mắt đích thực chỉ là hai đứa trẻ mới mười mấy tuổi.

Vừa chớp mắt, ba ngày đã trôi qua, Sơ Tuyết và Thẩm Tố Nhi chính là những người biết tận hưởng chuyến đi nhất. Đến ngày thứ tư, đường sông càng lúc càng rộng, tuyết cũng đã dần tan.

Đêm hôm ấy, lần đầu tiên bọn họ qua đêm trên thuyền.

Trời còn chưa sáng, thuyền lại khởi hành, từ từ đi vào vùng non xanh nước biếc.

Dần dần, khung cảnh trước mặt họ là bầu trời xanh thẳm với những đám mây thanh khiết.

Nghe Tiếu Trọng Chi nói, mấy ngày tiếp theo trời sẽ hửng nắng, họ nhất định sẽ thấy mặt trời.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Tố Nhi liền kéo bằng được Sơ Tuyết dậy cùng lên mạn thuyền, đợi mặt trời mọc, còn không quên nói cho ngài biết tác dụng của ánh nắng mặt trời là diệt khuẩn, và việc phơi nắng đặc biệt có lợi cho sức khỏe…

Kết quả, Sơ Tuyết hỏi, khuẩn là cái gì?

Nàng tỏ ra chán nản, đưa lời giải thích “Tiểu Tam, những thứ nấm mà ngài vẫn ăn được gọi là khuẩn.”

Sơ Tuyết nghe chẳng hiểu gì, có điều vẫn rất tin tưởng nàng, trên môi nở nụ cười thuần khiết. Trong khi, có người đang âm thầm cảm thấy áy náy, bản thân không tôn trọng thực tế khách quan, thay đổi chân tướng sự việc, lừa gạt thiếu niên thiện lương, sau khi chết đi liệu có bị đày xuống địa ngục?

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp châu thân. Sự áy náy còn ngắn ngủi hơn cả pháo hoa, biến mất tăm mất dạng ngay khi tia nắng đầu tiên xuất hiện. Mang theo tâm trạng tẩy rửa vi khuẩn, mọi nỗi phiền muộn trong lòng cũng theo đó mà tan biến sạch.

“Tiểu Tố Nhi, mau nhìn xem.” Sơ Tuyết chỉ tay về phía hai bên bờ sông gọi.

Do đêm qua tuyết tan, núi cao hiện rõ một màu xanh bất tận. Khắp không gian chẳng còn vương chút điêu tàn của ngày đông lạnh lẽo. Dưới ánh nắng ấm áp, long lanh, bà mẹ thiên nhiên đã trao cho bức tranh đại địa những màu sắc tươi sáng nhất, tuyệt đẹp nhất và hút hồn nhất.

Sơ Tuyết hiếm khi được ra ngoài du ngoạn, đương nhiên thấy cảnh không khỏi lặng người.

Thẩm Tố Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt một hồi rồi quay sang nhìn Sơ Tuyết. Giang sơn như họa, thực không sánh nổi với thiếu niên tuấn mỹ? Trong mắt nàng, Sơ Tuyết lúc này còn rạng ngời, hút hồn hơn vạn lần so với non cao núi biếc.

“Hai vị thiếu gia, có muốn câu cá không?” Tiếu Trọng Chi cùng một thuyền viên tầm hai mươi tuổi đã chuẩn bị xong cần câu, mồi nhử và móc sắt.

Sơ Tuyết nghe vậy cực kỳ hứng thú.

Mặc dù đối với việc câu cá, Thẩm Tố Nhi không đặc biệt yêu thích, nhưng nghe lời mời gọi cũng không phải không chú ý.

“Tiếu đại ca, trời lạnh thế này câu cá, liệu có thể không?”

Ngài nhiều năm ở chung trong thâm cung, chỉ nghe kể đến việc này chứ chưa từng đi câu bao giờ.

“Thời tiết dần ấm hơn, ánh nắng rạng rỡ, xem ra có thể đem lại niền vui bất ngờ.” Tiếu Trọng Chi bật cười sảng khoái, cứ như thể biết chắc mọi điều sẽ xảy ra vậy.

Sơ Tuyết sùng bái nhìn Tiếu Trọng Chi, cầm một cần câu, lắp mồi, thả xuống dòng nước, gương mặt tuấn mỹ hiện rõ nét vui mừng “Thực sự sẽ có niềm vui bất ngờ chứ?”

“Ừm, một lúc sẽ biết thôi.” Tiếu Trọng Chi cố tình tạo sự tò mò.

“Ánh nắng rực rỡ, đích thực là lúc đám cá nổi lên mặt nước tìm thức ăn. Tiểu Tam, câu nhiều một chút, chốc nữa ta nướng cá cho mà ăn.” Thẩm Tố Nhi vui vẻ lên tiếng, rồi lười nhác tựa vào lan can, lặng ngắm bầu trời xanh thẳm trên cao.

Cho dù ngàn năm trôi qua, bầu trời vẫn cứ thủy chung một màu, trái lại con người thì không ngừng thay đổi.

Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh. Người này biến mất người khác xuất hiện.

Chỉ có núi xanh còn mãi, nước biếc không ngừng chảy trôi.

Hôm nay mọi người cùng ở đây ngắm phong cảnh, biết ra sao ngày sau? Nhìn sơ Tuyết được Tiếu Trọng Chi chỉ bảo, vẻ hớn hở, hân hoan trên gương mặt tuấn mỹ thật hiếm thấy biết bao. Nét biểu cảm thuần khiết và chân thật. Trái lại, Thẩm Tố nhi trông có vẻ thoải mái dễ chịu nhưng trong lòng lại có dự cảm đắn đo luôn túc trực. Nàng cứ đưa Sơ Tuyết theo du ngoạn thiên hạ thế này xem ra không phải kế sách lâu dài.

Sơ Tuyết vốn đường đường là một vương gia, sao có thể cùng nàng cả đời phiêu bạt?

Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, ngài quay về kinh thành, sống cuộc sống cao quý vốn thuộc về mình. Đến lúc đó, đường ai nấy đi, nàng… rốt cuộc vẫn cứ phải sống một mình mà thôi.

Có điều, mọi việc cứ thế này cũng không tệ chút nào.

Đây có lẽ là điểm tốt duy nhất của xuyên không, chẳng cần đi spa, cũng có thể trẻ lại nhiều tuổi. Thanh xuân, cần phải sống thật ý nghĩa nhất là khi nàng có cơ hội thứ hai.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cong miệng mỉm cười tự giễu.

Tiếu Trọng Chi lặng ngồi cạnh bên Thẩm Tố Nhi, mỉm cười nói “Người đúng là biết cách tận hưởng nhất đấy.”

“Đây không phải tận hưởng mà là lười…” Hầy, rốt cuộc nàng đang hưởng thụ hay là lười nhác? Nếu được quyền lựa chọn, nàng thà để mọi người nói bản thân lười nhác còn hơn. Làm người, vẫn là nên thầm lặng đôi chút.

Nghe vậy, Tiếu Trọng Chi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Chẳng có bất cứ người phụ nữ nào thừa nhận bản thân lười nhác, cũng chẳng có người phụ nữ nào lại ăn nói tùy ý, không chút tâm tư như vậy với ngài trước đây. Nhưng thi thoảng ngài nhìn ra trong ánh mắt đó ẩn hiện nét buồn được che giấu khéo léo dưới vẻ thuần khiết, sáng trong thường ngày.

Tiếu Trọng Chi vốn quen viết không ít người, nhưng đây là lần đầu tiên ngài gặp một người phụ nữ vừa đặc biệt lại vừa phức tạp đến vậy.

Có lúc, ngài thực sự cảm thấy nghi ngờ… nàng có thực sự chỉ mới mười lăm?

Thẩm Tố Nhi lại hỏi “Trọng Chi đại ca, sắp tới, thuyền sẽ đỗ bến nào thế?”

“Sau buổi trưa, chúng ta sẽ đến thành Hàm, người có muốn ở lại đó chơi vài ngày không?” Chỉ là một câu hỏi thuần túy, nhưng không hiểu sao thi thoảng, Tiếu Trọng Chi cứ thấy buồn cười, bởi lẽ đi được năm, sáu ngày rồi mà ngài vẫn còn chưa biết đích đến rốt cuộc là nơi nào.

“Nơi đó có vui không?”

“Thành Hàm rất lớn, chỉ nhỏ hơn kinh thành một chút thôi, vui tươi náo nhiệt không kém chút nào đâu.”

“Vậy… chúng ta cứ quyết định ở lại chơi vài ngày trước đi, để rồi ta tính sau.” Bây giờ nàng không có hứng, bỗng như nghĩ ra điều gì đó, nàng liền hỏi “Tiền… mấy ngày qua là do ai chi vậy?” Nàng không hề quên, tất cả mọi khoản, nàng đều không phải xuất tiền. Bây giờ xem ra, cuộc sống của nàng rất ổn, ăn ngon, mặc đẹp, ngủ yên, du sơn ngoạn thủy, lại có người tài trợ tiền tiêu. Có điểm nào không tuyệt chứ?

Tiếu Trọng Chi cười không đáp.

“Có phải là ngài không?”

“Cứ coi như vậy đi…”

Nàng mỉm cười, chỉ có điều đôi mắt dần trở lên buồn bã.

“Tiểu Tố Nhi, cười gì thế?” Sơ Tuyết quay đầu, nhẹ nhàng hỏi.

Thẩm Tố Nhi chán nản ngồi xuống, tựa lưng vào thuyền, hai tay vòng qua ôm lấy đôi chân. Dáng ngồi nhàn nhã, nhưng lại có nét mỹ tuyệt khó tả, cũng quyến rũ lạ kì. Đôi mắt khẽ nhìn sang Sơ Tuyết, lại chuyển hướng nhìn vào mặt nước long lanh “Cá cắn câu rồi, Tiểu Tam.”

Sơ Tuyết hân hoan nhìn ra hướng nàng đang chỉ, quả là cá đã cắn câu, ngài vội vã kéo lên.

Woa! Quả nhiên có cá.

Chỉ có điều…

Tại sao con cá đó chỉ to bằng một ngón tay cái…

Gương mặt hân hoan tuấn mỹ của Sơ Tuyết dần chuyển sang thất vọng, khẽ cười nhìn Thẩm Tố Nhi, sau đó ném con cá khó khăn lắm mới câu được xuống sông. Cá nhỏ như vậy, không ăn được, chỉ còn cách thả nó về với dòng sông.

Thời gian trôi qua.

Đúng như những gì Tiếu Trọng Chi nói, sau buổi trưa, thuyền đã tới thành Hàm.

Trong khi thuyền gia phái người đi mua thêm đồ dùng hàng ngày cùng thực phẩm. Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết lên bờ dạo chơi.

Hai người vào một quán nhỏ ven đường, đại thúc bán hàng vội bảo thê tử của mình ra chào hỏi. Hai người cũng chẳng ăn nhiều, chỉ gọi mỗi người một bát tào phớ đơn giản mà thôi.

Sơ Tuyết ăn rất ngon miệng, có lẽ là bởi ngài chưa từng được ăn qua món ăn dân dã thế này, có cảm giác mới mẻ là điều đương nhiên. Cùng lúc Thẩm Tố Nhi lại không tài nào ăn nổi. Bát tào phớ này quá nhạt! Bởi vì đã quen với các loại gia vị phong phú ở thời hiện đại, thế nên nàng khó lòng một sớm một chiều thay đổi. Từ khi tới đây, nàng luôn ăn ngon, mặc đẹp, thực sự chưa nếm mùi vị khổ sở bao giờ.

“Tiểu Tam, có ngon không?”

“Rất ngon.”

“Cảm xúc không thể ngăn nổi…”

“Đúng vậy, món này thực khá ngon. Mùi vị rất tuyệt, đậu nguyên chất, gia giảm vừa miệng…”

“Không có đường, nhạt quá mức…” Không ngờ khẩu vị Sơ Tuyết lại thanh đạm đến vậy.

Sơ Tuyết nhìn sang Thẩm Tố Nhi, mỉm cười nói “Có phải thấy mùi vị không quen?”

“Kém quá xa so với những thứ ta thường ăn trước kia.” Đích thực cùng là một món ăn nhưng chẳng thể nào sánh bằng đồ ăn thời hiện đại.

“Tiểu ca, tào phớ do chúng ta làm được coi là ngon nhất ở đây rồi. Chúng ta chọn loại đậu ngon nhất, không hề trộn thêm thứ gì khác đâu.” Một lão bà hiền hòa đưa lời giải thích, đoán chắc đã bán hàng ở đây rất lâu rồi.

Thẩm Tố Nhi nghe vậy, cảm thấy có phần áy náy “Đại thẩm, xin đừng hiểu lầm, ta không hề chê tào phớ của đại thẩm không ngon, mà bởi vì… cá nhân ta không thích ăn thôi, xin lỗi nhé.” Những người bán hàng rong thế này vốn đã rất vất vả. Nàng thực không nên để người ta cho rằng mình đang cố tình phá hỏng việc làm ăn của họ.

Nghe vậy, vị đại thẩm trước mặt mới thở phào nhẹ nhõm.

Suy cho cùng, những thứ mà người ta vất vả tạo ra, thực chẳng hi vọng bị người đời chê bai.

Thẩm Tố Nhi ngậm miệng, không nhiều lời thêm nữa. Chỉ là nàng có chút khó xử khi không biết xử lí bát tào phớ này ra sao? Nàng thực không muốn ăn nữa, mà nếu không ăn đổ đi… vậy thì… Nàng lén nhìn vị đại thẩm đang đứng gần đó, hối hận vì đã nói mấy câu khi nãy. Bỗng, nàng cong miệng mỉm cười nhìn sang Sơ Tuyết, dịu dàng nới “Tiểu Tam à, ăn ngon không?”

“Ngon lắm.”

“Vậy ngài ăn nhiều vào, phần của ta cũng cho ngài luôn…” Nói xong, còn chưa đợi Sơ Tuyết từ chối, nàng đổ quá nửa bát tào phớ sang cho Sơ Tuyết. Sau khi giả bộ quan tâm, nàng lập tức giải quyết được phiền phức, giờ thì nếu ăn không hết thì người phung phí thức ăn là Sơ Tuyết, không phải nàng, ha ha.

Sơ Tuyết khóc cười không xong, thực chẳng còn cách nào với nàng.

Bỗng…

“Đại thúc, hôm nay ngài vẫn cần tranh chữ chứ?” Một giọng nói ấm áp vang lên.

“Được, cho ta một bức.” Đại thúc bán hàng đáp.

“Đa tạ.” Giọng nói có phần run rẩy, xem ra đang rất là cảm kích.

Thẩm Tố Nhi quay lại nhìn, chỉ thấy một thư sinh đang ôm mấy bức họa, đang đưa tranh cho đại thẩm, sau đó nhận lại một bát tào phớ từ tay đại thúc bán hàng, cậu thư sinh cảm kích nhận bát tào phớ, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.

Thẩm Tố Nhi thấy người thư sinh này rõ ràng đang rất đói, mặt mày gầy guộc, xem ra thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Có điều, ngũ quan khá được, nhưng nếu đem so với Sơ Tuyết thì kém quá xa.

“Khụ khụ.”

Thẩm Tố Nhi quay sang, đưa lời quan tâm “Tiểu Tam, có phải đệ mắc nghẹn không?”

“Không… không…” Sơ Tuyết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nàng, vội vã ăn tiếp.

“Đừng ăn vội thế, dễ mắc nghẹn đấy…”

“Khụ khụ…” Sơ Tuyết rốt cuộc không tránh khỏi bị sặc, ngài cố nén nhịn đến mức mặt đỏ ửng lên, xem ra đang cực kỳ khó chịu.

Thẩm Tố Nhi vội vỗ nhẹ vào sau lưng Sơ Tuyết, đưa lời quan tâm “Đừng vội, đừng vội, cứ từ từ thôi, hít thở đều đặn đã.” Rốt cuộc Tiểu Tam bị sao thế?

Sơ Tuyết bị sặc đến mức nước mắt đầm đìa, khiến Thẩm Tố Nhi nhìn mà không khỏi xót xa. Nàng đưa tay áo mình lên chấm miệng cho ngài, lau sạch cả phần tào phớ còn dính bên góc miệng rồi nói “Sau này, ăn thứ gì cũng phải cẩn thận, ngốc quá, như vậy có thể chết người đó.”

“Người đang lo lắng cho ta sao?”

“Phí lời.”

“…” Sơ Tuyết mỉm cười ngốc nghếch.

Không ai biết, lúc nãy thấy nàng nhìn vị thư sinh đó, trong lòng ngài khó chịu đến mức nào. Ngài tính khẽ ho đưa lời nhắc nhở, lại sợ nàng nhận ra điểm khác thường liền cúi đầu cắm cúi ăn tào phớ, ai ngờ trùng hợp thế nào lại bị sặc.

Khi người thư sinh rời khỏi, Thẩm Tố Nhi cũng chẳng để ý thêm nữa. Đại thúc bán hàng lúc này mới lắc đầu than thở.

“Ông lão, bức tranh chữ này…” Đại thẩm do dự hỏi.

“Để trong nhà đi, cho bọn trẻ chúng chơi. Người đọc sách đúng là quá đáng thương.”

Một bát tào phớ, một bức tranh chữ. Thư sinh thời cổ đại đích thực chẳng được tích sự gì.

Sau khi trả tiền, hai người đi dạo cả một buổi chiều, nhưng chẳng thấy thứ gì mới lạ… cũng chẳng phát hiện ra con đường tháo chạy nào khác. Sơ Tuyết thầm nghĩ, rốt cuộc họ chẳng thể cắt đuôi được bọn người theo sau.

Lúc trở lại thuyền, Tiếu Trọng Chi đã mỉm cười nghênh tiếp.

Ngày hôm sau.

Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết lại đi dạo một vòng quanh thành Hàm. Thẩm Tố Nhi muốn tìm một nơi ẩn cư, nhưng xem ra thành Hàm không thích hợp, bởi lẽ chỗ này chỉ cách kinh thành vài ngày đi đường thủy mà thôi.

“Tiểu Tam, chúng ta rời khỏi đây thôi.”

“Người không thích chỗ này sao?”

“Ừm, nơi này cũng bình thường thôi.”

“Vậy chúng ta đi.”

Quay lên thuyền, Thẩm Tố Nhi nói muốn rời đi, Tiếu Trọng Chi đương nhiên cũng không nói thêm nhiều. Chỉ là những điều bất ngờ thường hay xảy ra.

Đúng lúc định khởi hành, đột nhiên lại thấy một đám quan sai lũ lượt lên thuyền, vừa lên đã đòi bắt Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết lại. Họ nói hai người phạm tội cưỡng dâm giết người, sợ tội bỏ trốn…

Tiếu Trọng Chi tức đến độ nghiến răng nghiến lợi. Sự việc thật hoang đường! Hoang đường chết đi được!

Đặc biệt là Thẩm Tố Nhi, nàng thì có thể cưỡng dâm ai chứ? Cưỡng dâm phụ nữ hay là đàn ông?

“Này, quan gia, mau nói đi, ai đã chết, ai đã bị cưỡng dâm?” Thẩm Tố Nhi chẳng hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy đặc biệt hiếu kì. Tiếu Trọng Chi đường đường một đại tướng quân, lẽ nào là giả mạo sao?

“Có gì thì đợi lên nha môn nói. Đám vô dụng này, mau lục soát, nhanh lên.” Mấy tên bổ đầu bước lên thuyền, mặt mày nghiêm trọng chỉ huy. Đôi mắt ti hí không ngừng đưa đi khắp nơi. Một đám người ăn mặc sang trọng, vậy mà chẳng ai hiểu quy tắc gì cả, lẽ nào không biết có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ sao?

Mấy thuyền gia trông chẳng phải dạng có tiền, có điều, những thứ lục soát được thực khiến bọn chúng sợ chết khiếp.

Ngân lượng? Những thỏi bạc trắng đến hoa cả mắt. Tiếu Trọng Chi vừa nhìn thấy số tiền liền không khỏi chau mày.

Tại phòng của Thẩm Tố Nhi, ngay cả hai trăm lạng bạc của nàng cũng bị lục ra. Thẩm Tố Nhi trợn trừng mắt, đám nha sai này lên đây phải chẳng chỉ để lục kiếm tiền bạc?

Quả nhiên, quan lại trong thiên hạ đều một giuộc vô lại như nhau.

Rồi tay nải của Sơ Tuyết cũng bị lôi ra. Trước mắt, ba người bọn họ đều bị áp giải ra phòng khách. Nghe nói, đám thuyền gia, nô tì đều đã bị bắt đứng bên ngoài.

Lúc này, một viên nha sai dâng tay nải của Sơ Tuyết lên, cười gian manh nói “Trình bổ đầu, lại lục ra một tay nải đang nghi, rất nặng, không biết có phải là hung khí không?”

“Ừm, rất đáng nghi, mau mở ra xem.”

“Dạ.” Viên nha sai vừa định mở ra, đột ngột bị Sơ Tuyết một cước đá mạnh, tay nải bay thẳng ra ngoài cửa sổ. Lúc tay nải chuẩn bị rơi xuống mặt hồ, bỗng một bóng người vụt qua, bay thẳng về phía khoang thuyền, thân thủ nhanh nhẹn tóm lấy chiếc tay nải, bàn chân khẽ điểm xuống nước, thuận đà thi triển khinh công tuyệt đỉnh của mình. Có điều, vừa rồi Sơ Tuyết đã quá mạnh, tay nải bay xa khỏi thuyền, người đó muốn quay lại thuyền, e là có khinh công tuyệt đỉnh cũng đành bất lực…

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiếu Trọng Chi nhanh chóng nhìn ra nguy hiểm. Vội kéo một tấm rèm cửa bên cạnh, dụng sức, ném tấm rèm kia rồi thét vào thân hình trước mặt “Mau tiếp lấy.”

Thân hình đó khẽ dừng giữa không trung, nhanh chóng mà chuẩn xác bắt lấy tấm rèm, mượn lực, an toàn bay lại đỉnh thuyền.

Người đó là ai? Tất cả mọi người trong phòng khách đều không nhìn rõ…

Tất cả hành động diễn ra trong một cái chớp mắt kinh ngạc của Thẩm Tố Nhi.

Quá đẹp, quá chấn động, thực khiến người ta không khỏi trầm trồ. Nàng thực hiếu kỳ về ‘người thần bí’ này. Không nghĩ nhiều, nàng vội chạy ra bên ngoài, mấy tên quan sai ngây người lúc này xem ra vẫn chưa định thần lại được. Khi Thẩm Tố Nhi hớn hở chạy ra bên ngoài, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo bất phàm của vị soái ca phiêu dật tựa tiên nhân, cùng ánh mắt phẫn nộ chẳng hề che giấu trong lúc tà áo bay phần phật trong gió, khuôn mặt tràn đầy kì vọng và hưng phấn của nàng lập tức xỉu hẳn xuống…

Sơ Tuyết cũng chạy ra ngoài, cúi đầu đứng gọn một bên, bộ dạng giống hệt một đứa trẻ phạm lỗi.

Cho dù toàn thân bận thường phục, nhưng khí độ lãnh đạm, cùng tư thái ngạo nghễ của Mộ Dung Cảnh phát ra bừng bừng. Ngài phẫn nộ bước đến trước mặt Sơ Tuyết, không nói lời nào thưởng cho Sơ Tuyết một cái bạt tai.

Thẩm Tố Nhi tột cùng kinh ngạc. Tình hình trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa, nhìn dáng vẻ ảo não của Sơ Tuyết là biết, hình như tất cả là lỗi của ngài.

Đột nhiên, Sơ Tuyết quỵ gối quỳ xuống, cúi đầu, như một người làm sai, đang chờ hình phạt “Xin lỗi, đệ…”

“Này! Người nào lại dám ở đây…” Còn chưa nói hết câu, cả người Trình bổ đầu đã bay ra ngoài, bọt nước tung tóe, trực tiếp rơi thẳng xuống sông.

Mộ Dung Cảnh hạ thủ không chút lưu tình, nếu như Sơ Tuyết xảy ra chuyện gì, ngài tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ ai ở đây.

“Trình bổ đầu…” Đám nha sai vừa định động thủ, liền bị ba thị vệ cải trang lên thuyền khống chế.

Tình thế đột ngột xoay chuyển, khiến mọi người không khỏi kinh hãi.

Trình bổ đầu toàn thân ướt đẫm lồm cồm bò lên bờ, coi như giữ lại được tính mạng, thế nhưng tình cảnh trước mặt còn đáng sợ hơn. Bao nhiêu thuộc hạ đều bị người ta kề kiếm trên cổ, không dám động đậy, còn hắn vừa chân ướt chân ráo bò lên cũng nhận một thanh kiếm kề cổ “Các vị đại gia…”

Tiếu Trọng Chi giẫm mạnh lên tay Trình bổ đầu, đưa lời cảnh cáo “Bây giờ tốt nhất hãy câm miệng lại, nếu không cả ta và ngươi đều không giữ được tính mạng đâu.” Hoàng thượng đang trong cơn thịnh nộ, vương gia cũng chẳng suy nghĩ kĩ càng, thứ đồ quan trọng như vậy mà cũng dám vứt đi.

“Chuyện này… chuyện này… hoàng thượng đại nhân, Sơ Tuyết cũng chỉ là…” Thẩm Tố Nhi đột nhiên ngậm miệng lại, bởi ánh mắt của Mộ Dung Cảnh quá mức lạnh lùng, lạnh đến mức nàng run rẩy cả người. Thẩm Tố Nhi lén đưa mắt nhìn tay nải Mộ Dung Cảnh đang cầm trên tay, bên trong là gì chứ? Là thứ gì quan trọng mà khiến ngài căng thẳng như vậy?

Có điều, lòng hiếu kì của nàng chẳng hề được thỏa mãn.

Mộ Dung Cảnh nhìn Sơ Tuyết đang quỳ trên mặt đất “Vào trong, ta có chuyện muốn nói cùng đệ.”

Thẩm Tố Nhi nhìn Sơ Tuyết đầy lo lắng, sắc mặt Mộ Dung Cảnh như thể đang muốn nói “Vào đây, ta sẽ từ từ giáo huấn đệ một trận!” Thực sự là vô cùng đáng sợ…

Mộ Dung Cảnh bước vào trong khoang trước, Sơ Tuyết im lặng bước theo.

Thẩm Tố Nhi đang định nén bước lại gần nghe trộm liền bị Tiếu Trọng Chi ngăn lại.

Ngài khẽ đưa lời nhắc nhở “Đừng làm chuyện dại dột.”

Nàng chán nản, trong lòng có phần khó chịu “Ngài có biết bên trong tay nải đó là thứ gì không?”

“Không biết.” Có điều, ngài có thể đoán được. Chỉ là có một vài chuyện ngài không thể nói ra. Vương gia không ngại mạo hiểm vứt tay nản đi, rất có khả năng có liên quan đến nàng. Trực tiếp phủ nhận cũng vì muốn nàng không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Thẩm Tố Nhi thấy Tiếu Trọng Chi không muốn nói, cũng chẳng miễn cưỡng. Dù thế nào, ngài cũng là người có trọng nhiệm trên người, làm sao dám nói chuyện của hoàng đế cho người khác biết? Nàng ghé sát lại để chỉ hai người nghe thấy rồi hỏi “Vậy hoàng thượng lên thuyền lúc nào?”

Tiếu Trọng Chi vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

Điều này… phải nói thế nào đây? Hơn nữa có thể nói hay không?

Rốt cuộc ngài đành thì thầm đáp “Ngay buổi tối đầu tiên khi xuất thành…”

Ngay buổi tối đầu tiên? Góc mắt Thẩm Tố Nhi khẽ co giật. Thảo nào buổi tối hôm đó, Tiếu Trọng Chi sống chết đòi tìm khách điếm nghỉ trên bờ, ngoài việc kéo dài thời gian, e là còn lo nàng nhất thời giở quẻ, quyết định khởi hành giữa đêm khuya.

Thẩm Tố Nhi liếc nhìn Tiếu Trọng Chi đầy khinh khi, cặp môi hồng khẽ động, những lời mắng chửi ra đến cửa miệng sau cùng lại bị nuốt vào trong.

Tiếu Trọng Chi áy náy cười nhẹ, nhỏ giọng đưa lời giải thích “Ta cũng là thân bất do kỉ… Người đại nhân đại lượng đừng để bụng nhé.”

“Hưm.” Nàng hiểu, cũng có thể thông cảm, nhưng vẫn không khỏi có phần nào đó khinh bỉ ngài. Sau cùng, nàng thì thầm lên tiếng “Ngài mới là đại nhân, người lớn hơn ta bao nhiêu cơ mà.” Nói xong, nàng đưa mắt nhìn Tiếu Trọng Chi, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.

Tình cảnh khiến Tiếu Trọng Chi vô cùng ngần ngại.

Ở trong khoang thuyền. Sơ Tuyết đang quỳ trước Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh đặt tay nải lên bàn, từ từ ngồi xuống “Sơ Tuyết, đệ đã biết mình sai chưa?” Giọng ngài không còn tức giận như khi nãy.

Sơ Tuyết cúi mặt, vẫn không dám ngước lên nhìn thẳng vào Mộ Dung Cảnh, khẽ lên tiếng “Đệ biết, là lỗi của đệ.”

Mộ Dung Cảnh nhìn Sơ Tuyết trong giây lát, đưa lời hỏi “Bây giờ đã cảm thấy hối hận chưa?”

Cả người Sơ Tuyết cứng đờ, miệng nói “Không hề hối hận.”

“Đệ…” Đáp án này thực nằm ngoài dự đoán của Mộ Dung Cảnh. Cơn phẫn nộ trào dâng nhưng ngài kìm nén xuống “Rốt cuộc là vì sao? Nói mau.”

Sơ Tuyết mím môi, cũng không hề có ý giấu giếm “Vị quan sai đó định mở tay nải ra. Trong lúc gấp gáp, đệ không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tay nải đó không được mở ra… đệ không muốn để hoàng tẩu nhìn thấy, càng không muốn người biết chuyện của đệ. Nếu để người biết, nhất định sẽ không để đệ đi theo nữa…”

“Cho nên, đệ dám vứt tay nải đó đi?” Mộ Dung Cảnh quắc mắt, đập mạnh tay xuống bàn. Một tiếng động lớn phát ra, suýt chút nữa làm rung động cả chiếc thuyền. “Nếu ta không có ở đây, không kịp đón lấy tay nải, đệ định làm gì tiếp theo? Có định quay về kinh thành không?”

“Không…” Biết trước đáp án sẽ khiến hoàng huynh nổi trận lôi đình, thế nhưng Sơ Tuyết không muốn tiếp tục che giấu.

“Đệ đang khiến trẫm cảm thấy mình đã sai khi cho phép đệ ra ngoài, cũng đang ép trẫm… phải giết chết Thẩm Tố Nhi sao?” Mộ Dung Cảnh nghiến răng hỏi, trong lòng quặn lên từng trận đau đớn. Hôm nay Sơ Tuyết suýt chút nữa mất mạng vì nàng, đây chính là sự thật. Thẩm Tố Nhi đang là một mối họa, một mối họa chí mạng vây quanh ba huynh đệ ngài.

Hồng nhan họa thủy, biện pháp giải quyết lí trí nhất hiện nay chính là giết nàng. Chỉ khi nàng chết, tất cả mọi vấn đề mới có khả năng giải quyết êm đẹp.

“Hoàng huynh, xin đừng! Đệ biết lỗi rồi, lần sau không bao giờ dám làm chuyện dại dột đó nữa.” Nghe hoàng huynh nói muốn giết hoàng tẩu, Sơ Tuyết tột cùng kinh hãi, vội ngước mắt nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, vừa quỳ vừa tiến lại ôm chân Mộ Dung Cảnh nài van “Cầu xin hoàng huynh đừng vì đệ mà trách tội người khác. Chuyện này không liên quan đến hoàng tẩu. Thực chẳng có chút quan hệ nào. Tất cả là do đệ, tất cả là lỗi của đệ…”

“Trong lòng đệ, Thẩm Tố Nhi là người quan trọng nhất sao? Hoàng huynh ta cùng mẫu hậu chẳng lẽ đều không có chút địa vị nào… đúng không? Mười mấy năm tình cảm lại không thể bằng một người phụ nữ vừa mới quen biết?”

“Không phải đâu, hoàng huynh! Không phải là như vậy…” Sơ Tuyết căng thẳng đưa lời giải thích. Đôi mắt ngài đã loang loáng nước “Đệ không hề nghĩ vậy, thực sự chưa từng…”

“Thế nhưng đệ đã làm trái với suy nghĩ đó rồi.”

“Đệ…” Cổ họng Sơ Tuyết mắc nghẹn, chẳng thể thốt nên lời.

Vào lúc ném tay nải đó đi, ngài thực sự không hề suy nghĩ nhiều đến vậy, trong lòng chỉ nghĩ nếu Thẩm Tố Nhi biết được chân tướng, không biết người sẽ phản ứng ra sao? Bởi trong tay nải đó đựng thứ thuốc giúp ngài duy trì mạng sống. “Hoàng huynh, đệ… sẽ phái người quay về cung lấy thuốc.”

“Hồi cung lấy thuốc?”

“Dạ. Từ đây về kinh thành, phi ngựa nhanh cũng chỉ mất sáu, bảy ngày, hôm nay đệ đã uống thuốc… dừng một, hai ngày chắc không có chuyện gì cả.” Sơ Tuyết nói mà chẳng mấy tự tin, lúc ngài vứt tay nải đi, hoàn toàn không nghĩ đến những điều này, lúc đó đầu óc ngài chỉ nghĩ rằng tuyệt đối không thể để Thẩm Tố Nhi biết được mà thôi.

“Chắc là sẽ không có chuyện gì?” Đôi mắt của Mộ Dung Cảnh chất chứa nhiều tâm tư khó đoán. Chuyến đi lần này, Sơ Tuyết không hề biết ngài đã mang theo toàn bộ thuốc, lại càng không biết thứ thuốc đó có được khó đến chừng nào. Một khi làm hỏng số thuốc này, coi như đánh mất luôn cả tính mạng.

Vốn Sơ Tuyết khi vừa được sinh ra đã trúng phải kì độc, một loại độc hiếm gặp dị thường truyền từ mẹ sang con, Thôi thần y phải tận tâm lắm mới có thể giúp Sơ Tuyết sống đến ngày hôm nay. Trước kia, Thôi thần y từng dự báo, Sơ Tuyết không sống qua nổi tuổi mười lăm, thế nhưng, Mộ Dung Cảnh luôn không chịu từ bỏ, kiên trì cùng Thôi thần y tìm kiếm cách cứu mạng Sơ Tuyết. Và ông trời thực không phụ lòng người, sáu năm trước, đã cho ngài vô tình tìm thấy một loại thảo dược quý giá.

Thôi thần y mất thêm hơn trăm ngày đem thảo dược luyện thành viên đan, tạm thời khống chế được độc tính, kéo dài sinh mạng của Sơ Tuyết. Sơ Tuyết năm nay đã mười bảy tuổi, thậm chí xem ra còn sống rất khỏe mạnh. Thế nhưng điều duy nhất phiền phức chính là thứ thuốc này không được ngưng lại, một khi dừng lại, độc tính trong cơ thể sẽ phát tán rất nhanh.

Sau nhiều năm quan sát, Thôi thần y nói, chỉ cần Sơ Tuyết sử dụng thứ thuốc này liên tục, sống qua hai mươi tuổi không thành vấn đề. Thế nhưng thứ thuốc này không dễ tìm, cũng không dễ luyện, chỉ riêng việc tìm thuốc dẫn, cũng phải mất mấy tháng trời mới tìm được.

Mộ Dung Cảnh lợi dụng quyền lực, âm thầm phái một lượng lớn người thâm nhập vào dân gian truy tìm, nhưng vẫn luôn có nguy cơ bị dừng thuốc.

Sơ Tuyết và thái hậu hoàn toàn không biết chuyện Mộ Dung Cảnh âm thầm tiến hành này.

Nếu tay nải này thực sự bị ném xuống nước, hậu quả hoàn toàn không thể đoán trước được.

Điều khiến Mộ Dung Cảnh đau lòng nhất chính là lí do mà Sơ Tuyết ném thuốc chỉ bởi không muốn để Thẩm Tố Nhi biết được chân tướng sự việc và chỉ bởi lo sợ Thẩm Tố Nhi sẽ không cho Sơ Tuyết đi theo nữa?

“Hồi cung! Ngày mai Tiếu Trọng Chi sẽ đưa đệ về.” Mộ Dung Cảnh quả quyết hạ lệnh.

“Hoàng huynh. Xin đừng!”

“Đây là hình phạt, hồi cung, quay mặt vào tường hối lỗi.”

“Hoàng huynh…” Giọng Sơ Tuyết mang theo sự thỉnh cầu ai oán.

“Nếu đệ sống tốt, đợi đến khi cây liễu lại đâm chồi, trẫm sẽ cho đệ ra ngoài tìm nàng. Lúc đó vừa hay tiết trời vào xuân, trời cũng sẽ ấm hơn.”

“Đệ…” Sơ Tuyết không nói thêm gì, bởi hoàng huynh vẫn luôn quan tâm đến mình. Sơ Tuyết biết bản thân sức khỏe yếu, lại đặc biệt sợ lạnh. Trước kia chỉ cần hơi lạnh một chút, ngài sẽ phát sốt ngay. Những ngày gần đây, cũng nhờ Tiếu Trọng Chi âm thầm chăm sóc nên mới có thể bình an vô sự. Đến lúc này xem ra, tất cả mọi thứ Tiếu Trọng Chi làm rất có khả năng đều do hoàng huynh chỉ thị.

Thẩm Tố Nhi đứng ở ngoài mạn thuyền, chờ đến độ chán nản. Nàng vô tình nhìn sang Trình bổ đầu mặt mũi thâm tím, bờ môi tụ máu, thân người không ngừng run rẩy. Ánh mắt hiện đầy vẻ hồ nghi, tại sao mới đến đây có vài ngày mà lại bị người ta vu cho tội cưỡng dâm giết người? Nàng đã đắc tội với ai chứ? Nghĩ vậy nàng tiến lại trước mặt hắn, có chuyện, nàng muốn làm rõ ràng “Vị sai gia này, vẫn câu hỏi cũ thôi, ta đã giết ai, cưỡng dâm ai hả?”

Trình bổ đầu ấp a ấp úng nói cả buổi trời vẫn chẳng thể rõ ràng nguyên do. Thì ra tên quan sai này nổi tiếng lòng tham, muốn moi tiền của các thương nhân đi ngang qua đây. “Tiếu đại ca, ngài thử nhìn ta xem, dáng vẻ có giống với kẻ cưỡng dâm giết người hay không?”

Tiếu Trọng Chi nhìn khuôn mặt thất vọng của Thẩm Tố Nhi, cong miệng mỉm cười. Tiếp đó, Thẩm Tố Nhi vén tóc mái sang một bên hào sảng hỏi Trình bổ đầu thêm câu nữa “Việc đó… ngươi hãy nhìn cho thật kĩ, có phải trông ta rất thuần khiết không?” Ánh mắt rất nguy hiểm, đặc biệt nguy hiểm… Nàng nghĩ Mộ Dung Cảnh không xử chết hắn thì nàng ra tay thay cũng chẳng có vấn đề gì cả.

“Thuần khiết là sao chứ?” Tên bổ đầu mơ màng, hỏi lại, như thể đang giễu cợt.

Thẩm Tố Nhi từ từ nheo mắt, đứng lên, nho nhã nói “Bỉ phu đúng là bỉ phu, đầu óc bã đậu, toàn đất, phiền vị đại ca này tạt cho hắn ít nước để tỉnh táo lại. Đúng là tội lỗi, tội lỗi…” Dứt lời nàng phất tay áo, quay người bỏ đi.

Khi nàng quay người đi, phía sau truyền lại tiếng động, có người vừa rơi xuống nước.

Lúc này, Tiếu Trọng Chi được Mộ Dung Cảnh truyền gọi vào trong.

Một lúc sau, Tiếu Trọng Chi liền nhanh chóng áp giải mấy tên quan sai lên bờ, đoán chắc là đi thẳng tới nha môn. Tình hình trước mắt như kiểu chơi trò, quan binh bắt giặc, sau cùng lại biến thành giặc áp giải quan binh.

“Vào đây!” Bên trong truyền ra giọng nói của Mộ Dung Cảnh.

Thẩm Tố Nhi mở lớn hai mắt, chân vẫn không hề động đây. Mộ Dung Cảnh không chỉ mặt đặt tên, nếu không phải gọi nàng, nàng tự động vào, có phải là rất mất mặt sao?

“Có cần trẫm phải truyền thêm lần nữa không? Thẩm Tố Nhi?”

Thẩm Tố Nhi chán nản, cố bước từng bước thật mạnh, tiến vào bên trong. Vừa nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng không khỏi ngây lặng người, chỉ thấy một mình Mộ Dung Cảnh, Sơ Tuyết đâu? Nàng nghi hoặc đưa mắt nhìn ra khắp xung quanh.

“Không cần tìm nữa. Sơ Tuyết đã vào phòng nghỉ ngơi rồi.” Mộ Dung Cảnh bình thản lên tiếng.

“Dạ.” Nàng cúi đầu khiêm nhường đáp lại một từ đơn giản.

“Hồng nhan họa thủy, trẫm thực sự nhìn không ra… rốt cuộc nàng dựa vào cái gì? Hình như người nào cũng coi nàng là trung tâm vũ trụ.” Mộ Dung Cảnh nhìn nàng đầy nghi hoặc, ánh mắt lạnh lùng mà tĩnh lặng. Nhớ đến việc Sơ Tuyết suýt vì mình mà chết, nàng cảm thấy vô cùng hãi hùng.

Lẽ nào thực sự vì nàng mà huynh đệ tương tàn? Trở mặt? Phải chết sao?

Đột nhiên, Thẩm Tố Nhi quỳ xuống, trái tim co thắt đau đớn, trực giác nhạy cảm mách bảo cho nàng biết, hoàn cảnh bản thân lúc này vô cùng nguy hiểm. Ánh mắt đó, tuyệt đối mang theo sát khí, chỉ có điều vẫn đang do dự. Hoàng đế thời cổ đại chấp nhận hy sinh một hai người phụ nữ là chuyện bình thường. “Hoàng thượng! Xin hãy thả ta đi, ta đảm bảo sẽ không bao giờ gặp Sơ Tuyết nữa, cũng không gặp lại Tư Mã Lạc, càng không xuất hiện trước mặt ngài thêm nữa.” Sự việc hình như rất phiền phức, nàng phải làm sao đây?

Sẽ không xuất hiện trước mặt ngài thêm nữa? Chỉ một câu đơn giản đó thôi khiến trái tim Mộ Dung Cảnh đau đớn.

Đây rõ ràng là điều ngài mong đợi, tại sao khi nó đến lại khiến ngài có cảm giác khó chịu đến thế?

Ngài thu ánh mắt, không nhìn về phía nàng nữa. Người đang quỳ dưới đất kia… tại sao lại là nàng chứ? Tại sao nhất định phải gây ra cục diện ngày hôm nay?

“Nàng đang sợ hãi sao?” Ngài hỏi.

“Đúng, rất sợ hãi.” Nàng không phủ nhận, thẳng thắn đáp.

“Nàng đang sợ hãi điều gì?”

Ngưng lại một lúc, nàng bình thản đáp “Sợ hãi điều mà hoàng thượng sợ hãi, bởi vì thứ đó, rất có thể sẽ lấy mạng của ta.”

Mộ Dung Cảnh lặng người, nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt, đột nhiên cười khổ sở “Chỉ vào những lúc nguy hiểm, nàng mới trở nên thông minh, không phải thông minh bình thường mà là đặc biệt, đặc biệt thông minh, thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi, giống như thể nhìn thấu mọi việc. Giống như là lúc này. Có điều, thứ khiến người ta không thể hiểu nổi chính là… đầu óc nàng hàng ngày đều ngủ gục sao?”

Thẩm Tố Nhi chìm trong bi thương, có điều lời nói ra lại hoàn toàn khác biệt “Hoàng thượng, đầu óc của ta trước giờ vẫn ngốc nghếch, hoàn toàn không phải như ngài nghĩ đâu. Ta chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường, không tranh đấu với đời, lấy chồng sinh con, sống một cuộc đời bình an, giản dị. Trước giờ, ta chưa bao giờ muốn trèo cao, cũng như ở cùng với bất cứ người nào hiện nay đang quen biết. Cầu xin hoàng thượng cho ta được toại nguyện, hãy để ta quay lại dân gian, tự sinh tự diệt.”

“Muốn sống một cuộc sống giản dị? Tự sinh tự diệt? Nàng cho rằng bản thân có tư cách đó sao?”

“Không có, cho nên mới mong được hoàng thượng toại nguyện.” Đôi mắt buồn cụp xuống, không dám nhìn trực diện vào ngài.

“Nàng thực sự muốn như vậy sao?”

“Đúng vậy, không dám nửa lời dối gạt.”

“…” Mộ Dung Cảnh chìm trong im lặng.

“Hoàng thương, thực ra… ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, rất bình thường, chẳng hiểu gì hết, chẳng biết gì cả, ở trong cung cũng chỉ là một người nhàn rỗi đến đáng thương. Thêm ta không nhiều, thiếu ta không ít.” Con người gặp lúc nguy hiểm, làm sao có thể suy nghĩ quá nhiều? Lúc này nàng chỉ cảm thấy bản thân đích thực là một kẻ ngốc, đến tận lúc nguy hiểm mới ý thức được những chuyện vốn đã bày ra trước mặt.

“Nàng cho rằng bản thân có năng lực sinh tồn sao?”

“Có.” Một người chỉ cần không quá xui xẻo mà gặp phải lưu manh, sơn tặc thì sinh tồn đương nhiên là có thể.

Mộ Dung Cảnh nghe vậy, phụt cười “Như cách sống ngớ ngẩn của nàng mấy ngày nay đó hả?”

Thẩm Tố Nhi cúi đầu, mím chặt môi, rõ ràng mấy ngày qua không có chuyện gì qua được mắt ngài cả. “Hoàng thượng, không dám giấu ngài, mấy ngày nay, ta vẫn đang tìm cơ hội đào thoát, cũng muốn xem xem thông thường khi lên bờ sẽ có bao nhiêu người đi theo?”

“Vậy bây giờ thế nào? Nắm chắc mấy phần có thể thoát nổi?”

“Chẳng nắm được phần nào. Bởi vì có hai tầng bảo vệ, một là người của hoàng thượng, một là do Tư Mã Lạc phái tới, ta trốn khỏi người của Tư Mã Lạc, cũng chẳng thể thoát nổi lòng bàn tay hoàng thượng cũng như của Tư Mã Lạc. Hai đội người, lại không cùng hoạt động một lúc.” Cho nên, nàng mới càng sống càng cảm thấy thê thảm.

“Nàng cũng hiểu rõ mọi chuyện đấy chứ?”

“Là bất lực, thưa hoàng thượng.”

“Rất thông minh.” Ngài dường như nghiến răng khi thốt ra ba từ khen ngợi nàng.

“Ngài quá khen rồi. Chỉ là biết mình biết người mà thôi.”

“Biết mình biết người cái chết tiệt…” Chỉ khi đứng trước mặt ngài, nàng mới trở nên ‘biết mình biết người’. Mộ Dung Cảnh không kìm nổi cơn giận, bật ra câu hỏi từ tận đáy lòng “Vậy sao khi đứng trước Sơ Tuyết hay Tiếu Trọng Chi, không thấy nàng biết mình biết người?” Khi ngài nhìn thấy Thẩm Tố Nhi vui vẻ nô đùa với bọn họ, thần thái tự nhiên, không hề bị bó buộc trong khuôn phép, ngài mới nhận ra rằng trước mặt ngài, nàng chưa từng một lần thực lòng thực dạ vui vẻ. “Trẫm muốn nghe lời nói thật lòng.”

Đắn đo một hồi, Thẩm Tố Nhi không định chọc tức Mộ Dung Cảnh thêm nữa, bình thản đáp “Hoàng thượng, so với bọn họ ngài rất khác. Ngài là hoàng đế cao cao tại thượng, còn ta chỉ là một thường dân bé nhỏ… thực không dám làm bừa.”

Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh đanh mặt, bật cười nói “Trong mắt nàng, đế vương và người thường khác nhau lắm sao? Vậy mà trẫm chẳng hề nhận thấy.”

“Chuyện đó…” Thẩm Tố Nhi không dám nói thêm, nàng biết Mộ Dung Cảnh thực sự rất hiểu mình. Thi thoảng nàng cũng cảm thấy kì lạ, tại sao người đàn ông trước mặt lại có thể tự tin đến vậy? “Hoàng thượng, ngài không hiểu ta rồi, những gì ngài nhìn thấy chỉ là ngoài mặt. Ta nói thật, liệu hoàng thượng có trách tội không?”

“Nói đi, trẫm muốn nghe.”

“Vậy được, ta sẽ nói cho ngài hiểu. Hoàng thượng nhìn xem ta đang làm gì?”

“…” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nhìn Thẩm Tố Nhi, chẳng phải nàng đang quỳ trước mặt ngài sao?

Thẩm Tố Nhi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Cảnh, cung kính mở lời “Ngài thấy rồi đúng không, là ta đang quỳ. Ở trước mặt Sơ Tuyết và Tiếu Trọng Chi, ta không cần phải quỳ, cũng không cần phải cúi đầu như ở trước mặt ngài. Đây chính là điểm khác biệt. Thử hỏi, một người đang quỳ nói chuyện cùng một người đang ngồi, từng lời nói ra sẽ phải thế nào? Chỉ một chút bất cẩn, hoặc giả có ý ăn nói bình đẳng rất có khả năng sẽ gây họa sát thân, thậm chí chu di tam tộc…”

Mộ Dung Cảnh mím môi, ánh mắt khẽ động, nhưng rất nhanh ngài liền che giấu đi.

“Xin hoàng thượng nghĩ thật kĩ lại xem, kể từ khi ta và ngài quen biết, có lần nào khí thế từ ngài tỏa ra không tràn đầy sát khí?” Thẩm Tố Nhi không sợ hãi, không xấc xược, ung dung nói ra những suy nghĩ trong lòng “Lần đầu tiên, hoàng thượng cầm kiếm uy hiếp ta, ta thừa nhận bản thân đã từng nghĩ, người đến trước làm chủ. Thế nhưng bắt đầu từ lúc đó, hoàng thượng trong lòng ta đã trở thành một bạo chúa. Đêm động phòng hoa chúc, ngài chẳng buồn nhìn mặt ta một lần, đã nói ba năm sau phế bỏ ta… nhưng ngay buổi sáng sớm hôm sau, ngài lại bảo ta đã phạm tội đại bất kính, hòng giết chết ta… Lúc ở Dao Trì nữa, thật không ngờ ngài lại xâm phạm ta… rồi buổi tối ngày mà ta muốn xuất cung, hoàng thượng đã hạ xuống lệnh gì? Ngài bảo ta không được gặp Sơ Tuyết, nếu gặp liền lập tức móc hai mắt ta… Ngay cả lúc này đây, hoàng thượng không phải cũng đang một lòng muốn giết ta…?”

Đích thực mỗi giây mỗi phút đối mặt với ngài, nàng đều phải thận trọng đề phòng.

Khoảnh khắc trái tim Mộ Dung Cảnh nhói lên từng cơn đau đớn, thì ra trong lòng nàng, ngài là một bạo chúa hỷ nộ thất thường, lại thêm lãnh đạm vô tình. Nàng đã không ngần ngại tin hết tất cả những lời ngài nói, thậm chí, ngay cả những lời chọc ghẹo nàng cũng coi là thật?

“Đủ rồi… không cần phải nói nữa.” Ngài thực sự không muốn nghe tiếp.

“Dạ! Hoàng thượng… ngài không sao chứ?” Nàng lén nhìn Mộ Dung Cảnh, không ngờ lại thấy mắt ngài đã rưng rưng lệ quang . Rốt cuộc là vì sao chứ?

“Ra ngoài! Lập tức!” Mộ Dung Cảnh không muốn để nàng thấy tâm trạng của mình lúc này.

“Dạ.”

Nói nhiều như vậy, tâm can Thẩm Tố Nhi cũng chẳng dễ chịu chút nào, ngược lại càng thêm nặng nề. Nàng nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu lặng lẽ bước ra ngoài.

“Không ngờ nàng lại ra ngoài thật…”

Tiếng lẩm bẩm phía sau đưa tới khiến toàn thân nàng cứng sựng, chỉ một câu nói mà chứa đựng biết bao bi thương, bao nhiêu đau khổ khiến người ta không khỏi đau lòng xót dạ…

Giây phút đó, nàng không dám quay đầu nhìn lại, cũng chẳng thể cất được bước chân. Nàng định nói một câu gì đó nhưng cổ họng như nghẹn tắc lại, làm thế nào cũng không thể thốt thành lời. Mãi lâu sau, như bị ma sai quỷ khiến, nàng quay người nhìn lại… Trước mắt nàng, một bóng hình đã từng lãnh đạm đến cô ngạo, khoảnh khắc nhuốm màu đơn độc vô thường. Mãi cho tới khi Mộ Dung Cảnh bước vào phòng trong, nàng vẫn cứ đứng ngây tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.