Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1012





“Cũng tốt.” Gương mặt Thẩm lão phu nhân cũng tràn đầy vui vẻ, thấy dáng vẻ hạnh phúc như bây giờ của Thẩm Thất, bà cũng yên tâm hơn.
“Bà ngoại, cháu đi thăm các anh đây.” Thẩm Thất đứng dậy rồi nói: “Không biết các anh ấy đã chuẩn bị thế nào rồi.

Bây giờ trong nước vẫn chưa chấp nhận lễ cưới như của các anh ấy.

Vì vậy, chúng ta vẫn phải ra nước ngoài để cử hành buổi lễ.

Cô El cũng vừa mới sinh chưa lâu, sợ là cô không tới được, cháu phải qua chỗ anh cháu để hỏi xem thế nào.”
“Được, cháu đi đi.” Thẩm lão phu nhân vui vẻ phất tay: “Ta đi gọi điện thoại cho mợ tư của cháu, các cháu đã về rồi thì mấy đứa nó cũng nên về thôi.”
Thẩm Thất cười ha ha rồi quay người rời khỏi phòng.
Sau khi Thẩm Thất rời đi, Thẩm lão phu nhân lập tức gọi điện thoại cho mợ tư: “Vợ chồng Tiểu Thất cùng mấy đứa nhỏ đã về rồi, sao các con vẫn chưa về?”
Nghe thấy thế, mợ tư lập tức trả lời: “Hả, Tiểu Thất đã về Đông Bắc rồi ạ! Được rồi ạ,mẹ yên tâm, bọn con cũng sẽ về ngay ạ!”
Sau khi tắt điện thoại, mợ tư mới hoàn hồn.
Nếu như bà quay về Đông bắc, vậy thì Tư Nhiên sẽ thế nào?
Mấy hôm nay, cậu tư cũng xây dựng được tình cảm tốt đẹp với Tư Nhiên rồi, thấy vợ mình lo lắng về chuyện này, ông liền nói: “Chuyện này quá đơn giản, chúng ta mang cả Tư Nhiên về Đông Bắc đi! Hơn nữa, Tiểu Duệ và Tiểu Hòa đều ở Đông Bắc cả! Ba đứa trẻ lại có thể chơi đùa cùng nhau rồi, có chỗ nào không tốt đâu? Chúng ta đưa Tư Nhiên đi thì Y Cẩm và Tiểu Tứ có thể thoái mái yêu đương rồi!”
Cậu tư thấy rằng cách này rất hay, vì vậy ông gọi điện thoại nói với Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ lập tức trả lời: “Được ạ, ba mẹ đưa Tiểu Nhiên về trước đi ạ, đến cuối tháng con với Y Cẩm mới có thể về được.

May mà có ba mẹ chăm sóc cho Tiểu Nhiên.”
Vốn dĩ, mợ tư muốn chen vào một câu.

Nhưng sau đó, bà suy nghĩ một lúc nên lại thôi.
Chuyện này cứ quyết định thế đi.
Ngày hôm sau, mợ tư và cậu tư thực sự mang theo Tiểu Nhiên bay thẳng về Đông Bắc.
Bây giờ, chỉ còn lại mỗi Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm ở lại biệt thự.
Khoan hãy nói đến những chuyện khác, hai người họ bây giờ giống hệt như một đôi vợ chồng son, không ai có thể rời xa ai nữa.
Sau khi nghe ngóng được tin này, Mai Linh như ngồi trên đống lửa.
Khó khăn lắm cô ta mới có thể chuyển vào ở trong căn phòng của Thẩm Tứ.

Nhưng Thẩm Tứ chẳng bao giờ quay về thì cũng không ổn!
Nếu như Thẩm Tứ không quay về thì sao cô ta có thể tạo ra cơ hội để tiếp cận Thẩm Tứ, sau đó làm ra chuyện đi qua giới hạn tình bạn được chứ?
Bây giờ, nghe nói cậu tư và mợ tư đã mang Tư Nhiên quay về Thẩm gia ở vùng Đông Bắc, Mai Linh nhanh trí nghĩ ra một cách.
Căn hộ này đứng tên Thẩm Tứ, nếu như căn hộ này xảy ra chuyện gì thì Thẩm Tứ không quay về cũng không được?
Vì thế, Mai Linh âm thầm làm vỡ ống nước trong nhà, khiến nước chảy lênh láng khắp mặt đất.
Mai Linh đứng nhìn một lúc, sau đó cô ta làm ướt hết thảm và ghế sô pha trong nhà.
Không lâu sau đó, ban quản lý khu nhà gọi điện thoại cho Thẩm Tứ.

Vừa nghe xong, hắn liền cảm thấy chuyện này thật khó tin!
Bây giờ, hắn đã giao căn hộ cho Mai Linh ở rồi.

Tại sao ống nước bị vỡ mà không ai quan tâm chứ?
Do đó, sau khi tắt điện thoại, Thẩm Tứ lập tức về nhà kiểm tra.
Vừa vào cửa, Thẩm Tứ liền nhìn thấy tấm thảm quý giá của mình bị nước thấm ướt sũng, bộ sách mà hắn cất rất kỹ đều biến thành giấy ướt cả rồi, chiếc ghế sô pha tinh xảo cũng thay đổi hình dạng.
Cho dù rất tiếc nuối những thứ này, nhưng Thẩm Tứ vẫn xắn tay áo lên rồi nhanh chóng đi sửa đường ống nước trong nhà.
Mặc dù là một công tử con nhà giàu, nhưng khả năng làm việc của Thẩm Tứ rất tuyệt với.

Chỉ một lúc sau, hắn đã tìm thấy vấn đề nằm ở đâu, hắn lấy dụng cụ ra để sửa lại.
Hắn dọn hết những giọt nước đọng lại và tất cả những thứ bị hỏng vì bị ngấm nước ra ngoài cửa, chuẩn bị gọi điện kêu người mang đi vứt.

Đúng lúc này, Mai Linh trở về.
Vừa vào cửa, Mai Linh đã thấy bóng dáng của Thẩm Tứ.

Cô ta chợt cảm thấy hài lòng vì mưu kế nho nhỏ này của mình.
Mai Linh giả vờ kinh ngạc và lo lắng nói: “Em xin lỗi, anh Thẩm Tứ, em đã gây họa rồi! Vì không cẩn thận nên em đã làm hỏng ống nước, em thực sự đã nghĩ cách để ngăn lại nhưng không ngăn được.

Anh xem, em vừa đi mua ống nước và cờ lê về...”
Thẩm Tứ quay lại nhìn Mai Lĩnh, cả người ướt đẫm, hắn nhìn cái túi trong tay Mai Linh rồi hờ hững nói: “Không sao nữa đâu, tôi sửa xong rồi.

Tôi về đây.”
Nói xong, Thẩm Tứ quay người định đi.
Mai Linh vội vàng xông tới ngăn Thẩm Tứ lại: “Anh Thẩm Tứ, anh...!anh...! thật sự không giận chứ ạ? Em đã làm hỏng những thứ quý giá của anh rồi, em đền tiền cho anh nhé.”
Thẩm Tứ liếc nhìn Mai Linh bằng ánh mắt thâm thúy: “Thôi, không cần đền bù gì đâu.

Nếu như mẹ tôi đã để cô ở đây thì cô cứ ở thôi.

Hay là, tôi sang tên ngôi nhà này cho cô nhé.”
Mai Linh đương nhiên không thiếu nhà, nghe Thẩm Tứ nói vậy, đáy lòng cô ta lập tức hoảng loạn: “Không cần đâu ạ! Anh Thẩm Tứ, em, lâu lắm rồi em không gặp anh.

Nếu như anh đã đến rồi, vậy thì ăn cùng em một bữa nhé? Em, em bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Xảy ra nhiều chuyện như thế rồi, anh cũng biết hoàn cảnh bây giờ của Mai gia rồi đấy.

Em cũng là một con người, năm nay em mới chỉ mười tám tuổi, em thực sự không chống đỡ nổi.

Anh Thẩm Tứ, anh có thể ở lại không? Cho dù là nói chuyện phiếm cùng em thì em cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, quá đáng sợ nữa.

Ngôi nhà to như thế này mà chỉ có mỗi mình em, em thực sự rất sợ.”
Nói xong, Mai Linh khóc hu hu.
Nghe thấy thế, Thẩm Tứ không khỏi mềm lòng.
Đúng thế, nói cho cùng thì Mai Linh vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Trước đây cô ta chỉ đi nhầm đường mà thôi, không cần thiết phải trách cứ cô ta mãi như thế.

Hơn nữa, bây giờ cô ta cũng đã nhận được bài học đắt giá rồi.
Thẩm Tứ thở dài một tiếng rồi nói: “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.

Nhà cửa cứ giao cho công ty quản lý gia đình lo liệu.”
Lúc này, Mai Linh mới nín khóc rồi mỉm cười, cô ta sợ sệt dang hai tay ra nói: “Vậy em có thể ôm anh một chút không? Anh đừng hiểu nhầm, em chỉ muốn ôm anh với thân phận của một người em gái thôi.”
Nghe thấy Mai Linh nói thế, Thẩm Tứ mới dang tay ra, nhẹ nhàng ôm cô ta.
Cả người Mai Linh vùi vào lồng ngực Thẩm Tứ, đáy mắt cô ta hiện lên ý cười gian xảo.
Bây giờ, cô ta muốn khiến Thẩm Tứ buông lỏng sự cảnh giác, từ từ chấp nhận cô ta một lần nữa.
Cô ta nhất định sẽ không nhận thua đâu!
Thẩm Tứ thấy toàn thân mình vô cùng nhếch nhác, hắn nói: “Cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo đã.”
Mai Linh khôn khéo gật đầu.
Phòng ngủ của Thẩm Tứ ở trên lầu, hắn cũng không nghĩ quá nhiều.

Có thể nói, một đứa trẻ mới mười tám tuổi như Mai Linh sẽ có tâm địa xấu xa, vì vậy, hắn không hề đề phòng mà đưa áo khoác cho Mai Linh rồi quay người lên lầu thay quần áo.
Sau khi Thẩm Tứ đi, Mai Linh khẽ cười, cô ta ung dung vặt tóc của mình rồi cho vào ví của Thẩm Tứ, hơn nữa, cô ta lại còn hôn lên cổ áo của Thẩm Tứ, để lại trên đó một vết son môi.
Mánh khóe gài bẫy này của cô ta rất vụng về.
Đối với một người phụ nữ đơn thuần thì còn có tác dụng, nhưng đối với một người dày dặn kinh nghiệm như Tư Y Cẩm thì chưa chắc có hiệu quả.
Mai Linh cũng không muốn nhìn thấy hiệu quả ngay, cô ta muốn tiến hành từng bước một.
Đầu tiên, cô ta muốn để lại mối nghi ngờ trong lòng Tư Y Cẩm.

Sau đó liên tục thúc đẩy, cuối cũng sẽ có một ngày, sự bất an trong lòng Tư Y Cẩm tích tụ lại thành một khối lớn, lúc đó nó sẽ bùng nổ!
Trên thế giới này, không có một ai có thể thoát khỏi sự giày vò của tình yêu.
Chỉ cần yêu thì sẽ suy nghĩ nhiều.
Chỉ cần suy nghĩ nhiều thì sẽ nghi ngờ.
Lúc đó mới là thời cơ để Mai Linh ra tay!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.