Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1028





Không có thiệp mời thì đến xem cho vui!
Cho dù không được vào, ở trước cửa gặp được chào hỏi một chút cũng tốt!
Tết nguyên đán hôm đó cuối cùng cũng tới.
Giỏi lắm, nửa thành phố G đều treo đèn kết hoa, cảnh này không thua gì so với ngày Thẩm Thất gả đi.
Hạ Nhật Ninh thân là em rể, thế thì chính là chủ nhân, trực tiếp mà trấn áp cả hội trường.
Với sự có mặt của Hạ tổng, muốn nhỏ, có thể nhỏ sao?
El và Mạc ca có chuyện khác, cho nên, sau khi xem toàn bộ lễ cưới, liền rời khỏi Thẩm gia.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vác lấy bụng bầu, ngồi trên tiệc cưới có cười có nói.
Đàn ông đều đang bận trong bận ngoài cho hôn lễ.
Cả nhà Thẩm gia đều với bầu không khí hân hoan.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà thân là bảo bối của Thẩm gia, tất nhiên là tiếp tục với vai phù dâu nhí rồi.
ừm, đúng thế, hai người họ đã trở thành phù dâu nhí chuyên nghiệp.
Thẩm Lục và Thẩm Nhị đồng thời tiến hành hôn lễ, không ai dám nói năn lung tung cả, ai kêu người ta trông đẹp chứ?
Nói chung ai trông đẹp thì người đó có lý!

Sau khi nghi thức kết thúc, Thẩm Duệ và Thẩm Hà đã trở về trong phòng từ sớm.
Thẩm lão phu nhân ôm lấy Thẩm Duệ đầy vẻ không nỡ.
Qua ngày hôm nay, Thẩm Duệ sẽ được đưa đến nước ngoài.
Thẩm lão phu nhân chính là không nỡ!
Vừa nghĩ đến mấy năm liền không được gặp Thẩm Duệ, nước mắt Thẩm lão phu nhân liền ồ ạt rơi xuống, ôm lấy không muốn buông tay, khiến cho những người khác đều không biết phải làm sao mà khuyên.
Hôm nay dù sao cùng là lễ cưới của Thẩm Nhị và Thẩm Lục, Thẩm lão phu nhân cứ khóc như thế, người nhà phải làm sao?
“Bà cố, con nhất định học xong sớm mà quay về.” Thẩm Duệ ngoan ngoãn nói: “Người nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”
Thẩm Thất bên cạnh nói: “Bà ngoại, Thẩm Duệ là đi học tập rèn luyện, lại không phải cách ly với thế giới bên ngoài.

Nơi đó là nơi đặc huấn chuyên dụng cho Tiểu Duệ, không phải đóng kín, chúng ta bất cứ lúc nào đều có thể đi thăm nó.

Tiểu Duệ thi đạt cũng có thể về đoàn tụ với chúng ta.”
Hạ Nhật Ninh cũng dở khóc dở cười: “Đúng thế, bà ngoại, người đừng đau buồn.

Người vừa rơi nước mắt, cả nhà đều phải khóc theo.

Tiểu Duệ là đi học tập, giáo viên bên kia đều đã tập hơp cả rồi.

Dùng thời gian ngắn nhất, tiến hành tăng cường.

Tiểu Duệ nếu đủ thông minh đủ phấn đấu, không cần mười năm là có thể trở về.”
“Mười năm!” Thẩm lão phu nhân khóc càng đau lòng hơn: “Ta còn không biết có thể đợi đến mười năm không, cháu chắt ngoại của ta!”
“Bà nội!” Tần Trân vội đi qua khuyên bà ấy: “Tiểu Duệ nói không chừng không cần mười năm là có thể về! Trong khoảng thời gian đó lại không phải không về!”
“Có thể về sao?” Thẩm lão phu nhân liền hỏi.
“Có thể!” người trong nhà đều dùng sức gật đầu, nhất định có thể! Dám nói không thể sao?
Thẩm Duệ và Thẩm Hà cũng vội qua dỗ lấy Thẩm lão phu nhân: “Nhất định có thể về! Ngày lễ quan trọng, đều được về! Chỉ là thường ngày phải ở bên đó! Như là ở trong ký túc xá trường vậy! Chỉ là so với ở trong trường nghiêm khắc hơn một chút! Người khác là mấy giáo viên một đám học trò, chúng con chính là một đám giáo viên dạy một học sinh!”
Nghe bọn trẻ nói như thế, Thẩm lão phu nhân liền ngưng nước mắt, bình tâm hòa nhã nói: “Được rồi, các con nên làm gì thì cứ làm gì! Tiểu Duệ, đến đây nào, đẩy bà cố về phòng, bà cố chuẩn bị một số đồ cho con, để con đem sang.”
Sau đó, Thẩm lão phu nhân vui vẻ mà kéo theo Thẩm Duệ rời khỏi.

Để lại một đám người trong nhà với vẻ bất lực!
Lão tiểu hài, lão tiểu hài.
Người già rồi thì sẽ như con nít vậy.
Thấy tâm trạng của Thẩm lão phu nhân bình ổn lại, mọi người đều lần lượt về chỗ, tiếp tục chiêu đãi khách khứa.
Hôn lễ có đàn ông họ tiếp đãi, phụ nữ thoải mái rất nhiều.
Bởi vì Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đều có thai, hơn nữa tháng cũng không nhỏ nữa, cho nên chủ đề của mọi người đều xoay quanh trẻ con.
Tần Trân người làm chị cả này, từ sớm đã chuẩn bị không ít đồ dùng trẻ con cho Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Tuy rằng đều biết rõ mọi người không thiếu chút đồ này, nhưng Tần Trân vẫn thích chuẩn bị.
Hơn nữa còn toàn là Tần Trân từng đường kim mũi chỉ mà thêu nên.
Khiến cho người luôn tự xưng là nữ hán tử như Lưu Nghĩa cũng ôm lấy áo em bé mà Tần Trân chuẩn bị cho mà thích không rời tay.
“Chị hai, chị cứ chuẩn bị tiếp như thế, quần áo con cưng nhà chúng em đều giao cho chị hết đấy!” Lưu Nghĩa không kiềm được nói: “Em xem thôi mà đã thích không chịu nổi.”
Tần Trân cười rất dịu dàng: “Được đó, chỉ cần em không chê bai, chị chuẩn bị cho cả hai em.

Thế hệ này của chúng ta, trước mắt cũng chỉ có mấy đứa trẻ này, ta vẫn có thể chuẩn bị được.”
Lưu Nghĩa liền xua tay: “Em chỉ tiện miệng nói thôi, nếu mà khiến chị mệt, anh hai chắc liều mạng với em.”
Mọi người đều bật cười.
Tần Trân nói: “Nơi Tiểu Lục và Sùng Minh đến tổ chức hôn lễ ở nước ngoài đều chuẩn bị xong rồi chứ?’
Thẩm Thất gật đầu: “Yên tâm, chị hai, đều chuẩn bị ổn thỏa cả.

Tất cả không thành vấn đề.”
“Chỉ tiếc con còn nhỏ, ta không thể đi nước ngoài tham dự buổi lễ bên đó, nói với Tiểu Lục một tiếng, đừng trách ta nhé.” Tần Trân lấy một chiếc hộp ra, đưa cho Thẩm Thất: “Đây là quà ta tặng cho Tiểu Lục và Sùng Minh.

Tuy rằng đám cưới của hai người họ khác với người bình thường, nhưng chỉ cần là yêu nhau, thế thì là người một nhà.

Sùng Minh kêu ta một tiếng chị hai, ta cũng thừa nhận đứa em dâu này.”
Thẩm Thất cũng không khách sáo với Tần Trân: “Được, thế thì em nhận lấy, về sau đưa cho Sùng Minh.”
Mọi người đều bật cười cả lên, trò chuyện mấy chuyện thoải mái.
Bây giờ, Thẩm gia chỉ còn Thẩm Tam, Thẩm Tứ Thẩm Ngũ ba người chưa kết hôn.
Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm đã công khai quan hệ, xem như là ổn một nửa.

Do đó, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Thẩm Tam và Thẩm Ngũ, cứ có người hỏi tình hình hai người họ.
Khiến cho Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều không dám ở trên buổi tiệc quá lâu, uống liền một lúc liền chuồn.
Thẩm Ngũ nhếch nhác mà nhìn Thẩm Tam, nói: “Anh tư, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta! Tình hình anh bên kia thế nào?”
Thẩm Tam hỏi ngược lại: “Còn em? Em cũng nên tranh thủ đi!”
Thẩm Ngũ liền kể khổ: “Em cũng muốn tranh thủ lắm! Nhưng tính chất công việc của em, tìm hiểu một người là bay một người! Anh tư, anh mới nên phải tranh thủ!”
Thẩm Tam cười với sự thâm sâu: “Anh cũng muốn tranh thủ, đối phương phải cho cơ hội chứ!”
Thẩm Ngũ liền có tinh thần: “Anh tư, anh có mục tiểu rồi?”
Thẩm Tam cười, nói: “Mục tiêu luôn có, chỉ là lúc trước không thể.

Bây giờ nói không chừng có thể.”
Thẩm Ngũ vừa muốn nhiều chuyện, Thẩm Tam liền làm một thế tay: “Được rồi, dừng lại, đừng nghe ngóng lung tung.

Đến lúc công khai tự nhiên sẽ công khai.

Nhóc như em ở ngoài kia nhiều hồng nhan tri kỷ thế kia, nữ đồng nghiệp nhiều như thế, chỉ với tin đồn của em anh đã nghe không dưới mười phiên bản.

Em có thể qua mắt cả nhà, chứ với anh thì không cần nhỉ?”
Thẩm Ngũ cười hihi, nói: “Chính là không giấu được anh tư.

Bây giờ, chú ý của cả nhà đều trên người anh năm, chúng ta không vội!”
Thẩm Tam bất lực lắc đầu: “Là không vội, nhưng anh thì vội, nhưng chuyện này vội được sao?’
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Thất vác bụng bầu từ xa đi tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.