Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1030





Nếu như không phải cả nhà nắm lấy kéo lấy, nói không chừng Lưu Nghĩa có thể làm ra được chuyện gì đó.
Ngày tháng cứ tung tăng, chạy nhảy rất nhanh nhảy đến ngày tết.
Qua tết, bụng hai người đều có thể nhìn bằng mắt thường mà tốc độ lớn mỗi ngày đều rất nhanh.
Thẩm Thất đến sau này đi đứng đúng là bất tiện, Hạ Nhật Ninh cả công ty cũng không đi, ngày ngày ở nhà bên cạnh cô ấy.
Thẩm Thất tuy rằng không thể vận động quá nhiều, nhưng vẫn kiên trì đi dạo.
Thẩm Thất đi bao lâu, Hạ Nhật Ninh sẽ cùng đi bấy lâu.
Cuối cùng đến ngày sinh nở.
Bụng Thẩm Thất vừa đau, dây thần kinh cả nhà đều căng ra,
Phòng sinh sản sớm đã chuẩn bị xong, đã khử trùng chuẩn bị cả, mọi lúc chờ lệnh.
Bác sĩ, y tá, người đỡ đẻ, nhà gây tê, cả chuyên gia tất cả đều chờ lệnh.
Thẩm Thất vừa có dấu hiệu, người bên cạnh, tất cả đều cách ly, ngoan ngoãn mà ở ngoài chờ.
Dưới sự có mặt của bác sĩ chuyên gia tâm lý, nói chuyện cùng Thẩm Thất, thả lỏng tinh thần cô ấy.
Dữ liệu dấu hiệu sinh lý khác nhau được liên tục gửi đến bác sĩ, bác sĩ đánh giá độ dài của thời gian sinh sản dựa trên những dữ liệu này.
Thực ra Thẩm Thất không căng thẳng, nhưng họ làm như vậy, lại khiến cô ấy có chút căng thẳng.

Bác sĩ tâm lý thấy biểu cảm bất lực của Thẩm Thất, liền vội trò chuyện với cô ấy nói: “Thiếu phu nhân, cô cũng quan tâm.

Thai lần này, hầu như là kỳ vọng của mọi người, cho nên căng thẳng là chuyện thường.”
Thẩm Thất lắc đầu nói: “Mang thai lần này rất ổn, lại không có nguy hiểm gì, làm gì cần phô trương đến thế? Khi tôi sinh Tiểu Duệ và Tiểu Hà, cũng không căng thẳng như thế.”
“Giờ đây khác lúc giờ đó.” Bác sĩ tâm lý trả lời nói: “Hơn nữa, có người lo lắng, quan tâm cho cô, đây không phải chuyện rất tốt sao? So với mấy người người nhà không quan tâm hỏi han tốt hơn nhiều đúng không?”
“Nói cũng phải.” Thẩm Thất gật đầu nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt, em bé sắp chào đời rồi.

Thật mong chờ, cũng không biết là con trai hay con gái.”
“Là con trai chính là tiểu tiểu hoàng tử của chúng ta, là con gái thì chính là tiểu tiểu công chúa của chúng ta.” Bác sĩ tâm lý cười nói: “Thiếu phu nhân, mệnh cách của người vốn dĩ là trai gái đều có cả, đây là phần phước lớn lao.”
“Chính là người biết nói chuyện.

A a, bụng lại bắt đầu đau rồi.” Thẩm Thất cứ nói cứ nói, lại bắt đầu đau nữa.
May là đã từng sinh qua một lần, lần này có kinh nghiệm, Thẩm Thất cũng không căng thẳng cho lắm.
Có người bên cạnh, không ngừng nói chuyện với cô ấy, Thẩm Thất không cảm thấy đau đớn lắm.
Hạ Nhật Ninh ở bên ngoài sốt ruột mà đi vòng vòng, đi tới người có mặt có chút hoa mắt luôn.
“Nhật Ninh, con có thể ngồi một lúc không, mẹ đều bị con đi tới say cả mặt mày.” Thẩm Tử Dao không kiềm được mà sờ chán, dựa trong lòng của bạn trai.
“Mẹ, tại sao con không được vào?” Hạ Nhật Ninh không kiềm được mà năn nỉ: “Con vào ở bên Tiểu Thất.”
Nói xong, Hạ Nhật Ninh liền muốn đi vào.
Thẩm Tử Dao liền kéo lấy anh ta: “Con hãy đợi ở đây! chuyện sinh con này, đàn ông không giúp được, mà còn càng giúp càng rối.

Trong đó có bác sĩ chuyên gia tâm lý, còn có cả y tá, làm gì mà cần tới phiên con?”
“Nhưng, mẹ, con muốn bên cạnh Tiểu Thất.

khi cô ấy bất lực nhất, người bên cạnh cô ấy không phải con, trong lòng con...” Hạ Nhật Ninh vội vã nói: “Mẹ, người để con vào đi!”
Gerry nói với Thẩm Tử Dao: “Em yêu, cứ để cậu ta vào đi.

Anh cảm thấy cậu ấy nói có lý.”
Thẩm Tử Dao quay đầu nhìn Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt, hai người cũng gật đầu, bày tỏ không phản đối.

Thẩm Tử Dao mới nói: “Được thôi, nhưng vào trong phòng sinh rồi thì đừng theo vào trong nữa.

Lỡ như cần tiến hành phẩu thuật con sẽ càng gây rối.”
Không chờ Thẩm Tử Dao dặn dò xong, Hạ Nhật Ninh đã chạy quèo vào khử trùng rồi.
Gerry nói với Thẩm Tử Dao: “Tử Dao, vợ chồng cùng hoạn nạn là chuyện tốt.

em sao lại cản cậu ta?”
Thẩm Tử Dao bất lực nói: “Không phải là cản, mà là chuyện sinh con này, từ trước đến nay làm gì có chuyện đàn ông bên cạnh?”
Gerry liền chỉnh sửa quan điểm của người yêu: “Em yêu, nói không thể nói như thế.

Bởi vì yêu nhau, cho nên không cần biết là mạnh khỏe hay bệnh tật, đều phải cùng nhau đối mặt.

Có tình yêu, mới có can đảm chiến thắng tất cả.

Nếu như có một hôm, khi anh bị bệnh, thế thì điều anh cần không phải sự chẩn đoán của bác sĩ, mà là sự khích lệ của em!”
Thẩm Tử Dao bị bạn trai giáo huấn một trận, không kiềm được nói: “Được rồi, được rồi, biết rồi.”
Đang nói, Thẩm Lục và Sùng Minh sốt ruột mà bưng một nồi canh qua: “Mẹ, con đã hầm canh cho Tiểu Thất, nhân lúc còn nóng mà uống, tăng thể lực.”
Thẩm Tử Dao liền cản con trai lại: “Được rồi được rồi, các con đừng thêm chuyện nữa, bên trong có người làm mấy chuyện này.”
Thẩm Lục với vẻ tiếc nuối: “A? Con hầm lâu như thế.”
Thẩm Tử Dao dở khóc dở cười: “Bỏ đi, để đây.

Một lúc nữa sinh xong, thực sự cần uống canh.

Thai vị của Tiểu Thất rất ngay, lớn nhỏ vừa hay.

Thia đầu thì đã suôn sẻ, thai thứ hai thì sẽ tương đối suôn sẻ nhiều hơn.

Năm đó lúc ta sinh Tiểu Thất, quá trình sinh rất nhanh.”
Vưu Tâm Nguyệt cười nói: “Điều này tôi không có quyền phát ngôn.


Nói cho cùng tôi chỉ sinh mỗi Nhật Ninh.”
Những người khác đều cười theo.
Đúng thật như vậy, lời của Thẩm Tử Dao vẫ thật sự linh nghiệm.
Hạ Nhật Ninh vào ở bên Thẩm Thất không bao lâu, cổ tử cung của Thẩm Thất liên mở ra như ngón tay, rất nhanh liền đầy vào phòng sinh.
Không bao lâu, tiếng trẻ con khóc vang, từ trong truyền ra ngoài.
“Sinh rồi, sinh rồi, cuối cùng sinh rồi.” Cả nhà nghe tiếng khóc, xúc động đến nước mắt đều rơi ra: “Sinh ra bé trai hay bé gái?”
Lúc này, bác sĩ ra báo tin mừng: “Chúc mừng tiên sinh phu nhân, chúc mừng các vị, sinh được một tiểu thiếu gia!”
ỉ, là bé trai!
Thẩm Tử Dao với vẻ tiếc nuối: “Xem ra nhà chúng ta, vẫn chỉ có mỗi Tiểu Hà là công chúa!”
“Bé trai tốt, bé trai tốt!” Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mừng không đóng miệng lại được: “Nhà chúng ta không cần biết là trai hay gái, chỉ cần con đàn cháu đống là được!”
Hạ lão phu nhân cũng không ngồi yên được nữa, chờ không được người báo tin vui đi qua, người đã tới đó trước: “Đúng đúng đúng, không cần biết là trai hay gái, nhà chúng ta đều thích! Tổ tiên phù hộ, thế hệ mới của Hạ gia chúng ta, con cháu đầy đàn!”
“Chúng mừng thông gia!” Thẩm Tử Dao cười chúc mừng với Thẩm lão phu nhân và Vưu Tâm Nguyệt.
“Thông gia, cùng vui!” Vưu Tâm Nguyệt cũng xúc động mà kéo lấy tay Thẩm Tử Dao, nói: “Tiểu Thất là đại công thần của nhà chúng ta! Hạ gia và Thẩm gia chúng ta, đều có phúc cả!”
“Đúng đúng đúng, đều có phúc!” những người có mặt, liền đồng thanh nói, sau đó cùng nhau bật cười.
Thẩm Thất sau khi sinh con, cả người suy yếu hẳn.
Hạ Nhật Ninh ôm lấy con đến cho Thẩm Thất xem: “Bà xã, em xem, con trai chúng ta, trông thật xinh đẹp, xinh đẹp như em vậy.”
Thẩm Thất nhìn con trai trong trong tả, cười nhẹ: “Ông xã, nó giống anh hơn.”
Hạ Nhật Ninh hôn nhẹ trên má Thẩm Thất một cái: “Không cần biết giống ai, chỉ cần là con chúng ta, anh sẽ khiến nó trở thành niềm kiêu hãnh của em.

Bà xã, cực khổ rồi! Bà xã, anh yêu em! Mãi mãi bên nhau không xa rời!”
Thẩm Thất mệt mỏi mà cười: “Được, mãi không xa rời.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.