Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1069





“Của anh là con trai, của Sùng Minh là con gái.” Thẩm Lục giải thích: “Sau khi đứa trẻ ra đời, thuốc trong cơ thể mẹ mất đi tác dụng, vì vậy Sùng Minh không phản đối.”
“Nói thế nghĩa là ông Triển đã chơi Sùng Minh một vố rồi.” Hạ Nhật Ninh cười cười.
“Đúng vậy, đến cuối cùng ông Triển cũng không chịu làm việc trái với đạo đức, nhưng lại dùng cách này để cho chúng tôi một đứa con trai và một đứa con gái.

Vì đứa bé không có mẹ, nên ông ấy cũng không có gì phải để ý.” Thẩm Lục cười nói: “Đúng rồi, có phải con của Phạm Thành Phạm Ly sắp đến ngày sinh dự tính rồi không?”
“Rất đúng dịp, hai đứa trẻ vừa chào đời hôm nay.

Một đứa tên là Phạm Đậu Đậu, một đứa là Phạm Đinh Đinh.

Hai đứa chào đời vào cùng một ngày.” Hạ Nhật Ninh nói: “Dân số nhà chúng ta lại lớn mạnh rồi! A? Không đúng, giờ mới mấy tháng mà đã sinh rồi?”
Thẩm Lục cười giải thích: “Đúng là quá ngắn theo quy luật tự nhiên, bây giờ đã ra đời thì là sinh non rồi.


Vậy nên sau khi thụ thai hộ thành công sẽ tiến hành gây dựng môi trường trong cơ thể mẹ.

Ai da, cụ thể anh cũng không nói ra được.

Như một sự trưởng thành tăng tốc vậy, giống với nguyên tắc bón phân cho hoa ấy, chỉ cần được nuôi sáu tháng trong cơ thể mẹ là được rồi.

Cái giá phải trả là cơ thể mẹ sẽ bị tổn hại.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu một cái: “Công nghệ này quả đúng là công nghệ đen! Hy sinh cơ thể mẹ để thai nghén sinh mệnh mới, cũng thuộc phạm vi cấm kị đúng không?”
“Đúng vậy, vậy nên chỉ có lần này.” Thẩm Lục cười trả lời: “Công nghệ này là do Sùng Minh mang tới, anh ấy giảng giải cặn kẽ cho ông Triển, sau đó thành công dựa vào kĩ thuật tinh vi của ông Triển.

Vậy nên, hai đứa bé vừa sinh ra, cơ thể mẹ liền tử vong.”
“Được rồi, đây là một tin tốt.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Thấy hai người được như ý nguyện, em cũng thấy yên lòng.

Tiểu Thất sốt ruột lắm rồi, anh giải thích với cô ấy lần nữa đi.

Với cả về nhà sớm một chút.”
Thẩm Lục cười: “Ừ, chờ tới khi tình trạng của hai đứa trẻ ổn định lại bọn anh sẽ về.”
Điện thoại được trả về tay của Thẩm Thất, Thẩm Thất kinh ngạc không nói ra lời: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Lục không thể không giải thích với Thẩm Thất một lần nữa, sau khi giải thích xong anh lại nói: “Chắc không bao lâu nữa là có thể về nhà.

À đúng rồi, xuân này sợ rằng anh không về đón tết được.

Hai đứa bé còn quá nhỏ, anh và Sùng Minh muốn đợi chúng lớn thêm chút nữa rồi về.

Dù sao sự tồn tại của hai đứa cũng là nhờ vào một biện pháp bất thường, vậy nên phải cẩn thận hơn.”
“Vâng vâng vâng, không cần phải gấp.


Chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Thẩm Thất nói ngay: “Em rất mong đợi nhìn thấy hai đứa bé! Năm nay đúng là được mùa thật.

Em, Tiểu Nghĩa, Phạm Thành Phạm Ly, giờ thì có anh và Sùng Minh, đều đã có con! Em rất vui, cũng rất cảm ơn!”
“Đúng vậy, chúng ta cùng được làm phụ huynh.” Thẩm Lục cười dịu dàng: “Tiểu Thất, em lại làm cô rồi.”
Thẩm Thất cười vui vẻ: “Đúng vậy, hơn nữa rốt cuộc nhà chúng ta lại có thêm một cô công chúa nhỏ, em mong quá!”
“Anh cũng vậy.

Được rồi, anh không nói chuyện với em nữa, anh đi báo tin cho mẹ đây.” Thẩm Lục nói: “Dân số nhà ta tăng lên, mẹ và bà ngoại sẽ vui lắm đây!”
“Vâng, vậy anh gọi điện thoại đi, em đi nói tin tức tốt này cho những người khác.” Thẩm Thất tắt máy, cô vui vẻ chạy đi tuyên bố tin này: “Nói với moi người một tin tốt, anh em và Sùng Minh cũng đã có con, một trai một gái!”
“Nhật Ninh đã nói với bọn anh rồi.” Văn Nhất Phi cười nói: “Mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng những chuyện khó tin trên thế giới này chúng ta đã gặp nhiều vậy rồi, bây giờ cũng không có gì mà không thừa nhận được.”
Phạm Thành Phạm Ly cũng cười nói: “Đúng vậy, ở bên mọi người, ngày nào cũng là một ngày khó tin.”
Thẩm Thất cười khẽ: “Đúng vậy, chúng ta vốn đã là khó tin rồi.”
Lúc Thẩm Lục gọi điện cho Thẩm Tử Dao, ở Đông Bắc đang có tuyết rơi.
Bông tuyết tung bay, đẹp đến vô cùng.
Thẩm Tử Dao và Gerry đang ngồi uống trà nóng trong phòng, ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài.
Kể từ khi yêu Thẩm Tử Dao, thời gian mà Gerry ở trong nước càng ngày càng dài, bây giờ đang có xu thế định cư ở trong nước.
Nhất là Thẩm gia, quả thực Gerry yêu vào đến trong xương, ông không muốn rời khỏi đây.
Biết được Thẩm Lục và Sùng Minh có con, mới đầu Thẩm Tử Dao và Gerry rất kinh ngạc, ngay sau đó thì nói lời chúc phúc.
Thẩm Tử Dao cười nói: “Mẹ lại làm bà ngoại nữa rồi! Đợi hai đứa lớn thêm chút nữa thì đưa chúng về đây, bà ngoại có lì xì cho chúng.

Ngoại trừ Tiểu Hà, cuối cùng nhà chúng ta cũng lại có một cô công chúa.

Mặc dù là con của Sùng Minh, nhưng cũng là công chúa nhà chúng ta.”
Thẩm Lục trả lời: “Mẹ, tên tiếng Việt của con Sùng Minh còn phải để mẹ đặt nữa.”
“Được rồi, về đây mẹ sẽ đặt tên cho nó.” Thẩm Tử Dao nói dịu dàng: “Tết này không về được, nhưng ở bên ngoài cũng phải đón tết cho đàng hoàng.


Bây giờ khắp thế giới đều giống nhau rồi, con và Sùng Minh ở ngoài, đêm giao thừa nhớ ăn bánh chưng.

Chúng ta là người phương Bắc, nhất định phải ăn sủi cảo ngày tết, nhớ chưa?”
“Vâng, con nhớ rồi.” Thẩm Lục nói mềm mại: “Chờ ổn định lại chúng con sẽ về!”
“Ai ai ai.” Thẩm Tử Dao nói: “Mọi chuyện trong nhà đều tốt, con cứ yên tâm.”
“Vâng, chuyển lời với chú Gerry, hoan nghênh chú ấy làm ông ngoại của hai đứa bé.” Thẩm Lục cười nói: “Bây giờ chú ấy là ông ngoại của bao nhiêu đứa rồi.”
Tắt điện thoại, Thẩm Tử Dao chuyển lời của Thẩm Lục cho Gerry, Gerry vui mừng khôn xiết, xoay người liền quỳ xuống trước mặt Thẩm Tử Dao: “Tử Dao, lấy anh đi.”
Thẩm Tử Dao lại lắc đầu: “Xin lỗi, Gerry, bây giờ em chưa thể đồng ý với anh.”
“Vậy thì là lúc nào?” Gerry nôn nóng rồi.
“Lúc thích hợp.” Thẩm Tử Dao mỉm cười: “Tình yêu đẹp đẽ đáng đề chờ đợi mà, đúng không?”
“Được rồi, em nói cái gì cũng có lí.

Tử Dao, anh sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng, anh sẽ đợi tới ngày em gật đầu!” Gerry nắm lấy tay Thẩm Tử Dao đặt lên miệng mình rồi hôn nồng nàn: “Em tốt như vậy, đáng để anh chờ đợi.”
Thẩm Tử Dao cười cười, kéo Gerry tới trước bàn đọc sách, Gerry mài mực cho Thẩm Tử Dao.
Thẩm Tử Dao cầm bút lên, chấm vào mực nước, bà hơi khựng lại rồi viết hai cái tên lên giấy tuyên thành: Thẩm Viễn, Thẩm Mạch.
Gerry cầm tờ giấy lên, ông đọc khẽ một lần, quay đầu nhìn Thẩm Tử Dao: “Đây là tên của hai đứa bé sao?”
Thẩm Tử Dao gật đầu nói: “Hai đứa bé đến từ một thế giới xa xôi, xa lạ, vì duyên phận mà tới bên cạnh chúng ta.

Tuy là một con đường xa xôi, xa lạ, nhưng hai đứa không phải là quái vật, không phải người ngoài, mà là con cháu của chúng ta, là tương lai của Thẩm gia.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.