Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1102





Không được, Vu Tiểu Uyển quá xuất sắc, nhất định không được để hoàng tử duệ nhìn thấy cái tốt của Vu Tiểu Uyển!
Gia Cát Du Du đột nhiên đến gần, đỡ lấy Vu Tiểu Uyển, kéo cô ra khỏi người Thẩm Duệ, nói: “Tiểu Uyển, có phải hôm qua cậu nghỉ ngơi không đủ không, nên hôm nay đi đường mới như vậy.

Cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ.”
Vu Tiểu Uyển đi theo Gia Cát Du Du, trả lời: “Chắc là vậy.

Dạo này đúng là bận nhiều việc.”
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng Vu Tiểu Uyển nhếch môi cười.
Joel là con trai, anh hiểu nụ cười này có ý gì.
Xem ra con trai cả nhà họ Hạ đã phải lòng vị công chúa nước E này rồi.
Tuy nhiên, có là công chúa thì cũng không thoát khỏi số mệnh liên hôn.
Nếu anh đoán không nhầm, Vu Tiểu Uyển phải kết hôn với một tài phiệt lớn nước E để củng cố địa vị vương thất.
Mặc dù nhà họ Hạ tiền tài nhiều không đếm xuể.
Nhưng ảnh hưởng của nhà họ Hạ ở nước E cũng không lớn, trong khi những nhà tài phiệt kia khống chế hầu hết các mạch kinh tế trong nước.

Áp lực của Hạ Thẩm Duệ e rằng không nhỏ.
Joel ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà và Tư Nhiên cười nói phía trước, trong lòng cười khổ: áp lực của bản thân cũng không nhỏ đâu! Thằng nhóc Tư Nhiên này nhỏ hơn mình một tuổi nhưng lại biết giấu tài.

Thằng bé không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì vô cùng quyết liệt.

Tuổi còn nhỏ đã dựa vào năng lực và mánh khóe của bản thân nắm gọn công ty ba ruột trong lòng bàn tay.

Hơn nữa, hai người còn là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, một cậu bé như vậy nào dễ bị đánh bại? Nhìn ánh mắt và biểu hiện, rõ ràng cậu ấy thích Thẩm Hà.
Tư Nhiên đi phía trước dường như cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, cậu quay đầu nhìn hoàng tử Joel.
Hai chàng trai tuy không nói một lời nhưng đều nhìn thấy quyết tâm không nhận thua đồng thời phải có được Thẩm Hà trong mắt đối phương.
Vu Tiểu Uyển quay đầu nhìn Thẩm Duệ, Joel và Tư Nhiên, thu mọi biểu cảm của ba người vào trong mắt.
Nhưng cô không để lộ bất cứ điều gì.
Cô có thể làm gì được?
Từ nhỏ cô đã biết, bản thân không có quyền quyết định hôn nhân của mình.
Mặc dù từ bé cô đã được các vệ sĩ nhắc nhở, phải nắm chặt quyền tự do hôn nhân trong tay.
Nhưng cô không thể.
Thân là công chúa nước E, ngay từ lúc cô sinh ra, vận mệnh đã sắp đặt cô phải hi sinh vì gia đình cũng như đất nước rồi.
Cô không có quyền lựa chọn.
Cô không thể theo đuổi tình yêu.
Vậy nên, tuy cô không thiếu người theo đuổi, nhưng cô chưa từng cho ai bất cứ hi vọng gì.
Bởi vì cô hiểu, dù cô có bên ai thì cũng chắc chắn không có kết quả.
Vậy nên, cô sẽ không có tình cảm với ai cả.
Trong sáu người có năm người lòng đầy tâm sự, chỉ có Thẩm Hà vui vẻ cười nói, chẳng hề để tâm.
Chuyện này phải trách Lưu Nghĩa, ngày nào Lưu Nghĩa cũng đưa Thẩm Hà đi chơi, địa vị còn cao hơn cả con ruột Văn Giản Thanh của cô nữa, lâu ngày Thẩm Hà cũng nhiễm tính cô, hoạt bát lên rất nhiều.
May mắn thẩm mĩ của Thẩm Hà vẫn bình thường, không biến thành tomboy giống như Lưu Nghĩa.

Cô bé vẫn thích màu hồng, vẫn thích để tóc dài để tết tóc.
Mái tóc bồng bềnh của cô bé bây giờ là công sức nhà thiết kế gia đình phải phí nửa giờ hàng ngày mới hoàn thành.

Bước vào phòng bao, Vu Tiểu Uyển ngồi chung với Thẩm Hà.
Gia Cát Du Du định ngồi chung với Thẩm Duệ bỗng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Vu Tiểu Uyển, đành không tình nguyện ngồi cạnh Thẩm Hà, tiếp đó Tư Nhiên cũng ngồi xuống.
Joel chủ động nhường chỗ cho Thẩm Duệ, Thẩm Duệ cũng không khách sáo, ngồi cạnh Vu Tiểu Uyển.
Sáu người vừa đủ ngồi chung một bàn.
“Đừng khách sáo, muốn ăn gì thì cứ gọi.

Tuy chỉ là nhà ăn của trường nhưng cũng coi như muốn gì có nấy.

Ba tớ sợ tớ ăn không no nên sắp xếp đầu bếp trong nhà tới đây chuyên nấu cho tớ ăn.

Nên ở chỗ này cũng có thể thưởng thức được hương vị gia đình.” Thẩm Hà giải thích với hoàng tử Joel: “Anh Joel mới tới nước này, có lẽ không quen với đồ ăn ở đây cho lắm, anh có thể thử chút đồ ăn thanh đạm, dần dần sẽ tăng độ cay lên.”
“Được.” Đôi mắt màu lam của Joel nhìn chằm chằm Thẩm Hà: “Anh nghe em.

Anh sẽ không khác sáo với em đâu.”
Thẩm Hà cười, mắt cong cong: “Tất nhiên không cần khách sáo.”
Lúc ăn cơm, mọi người nói một chút chuyện trong trường.
Bỏ qua thân phận, địa vị, mọi người đều là bạn học.
Thẩm Hà vừa ăn vừa hỏi Tư Nhiên: “Anh Tiểu Nhiên, nghe nói năm nay trường có tổ chức hoạt động mừng quốc khánh.

Quản lí trường bảo rằng, từ năm nay sẽ tuyển cả những học sinh tầng lớp trung lưu nữa.

Nếu thông qua kỳ kiểm tra hôm quốc khánh là được tuyển vào trường phải không?”
Tư Nhiên gật đầu: “Đúng là có chuyện này.

Quản lí cũng nói, phải tuyển thêm người mới cho trường.

Cũng coi như bồi dưỡng nhân tài cho tương lai.”
Thẩm Duệ nói: “Ý kiến hay.


Học viện quý tộc Duệ Hòa phải bước trên con đường đa nguyên hóa chứ không chỉ hướng tới một tầng lớp duy nhất trong xã hội, ý kiến này có lợi cho sự phát triển trong tương lai.”
Hoàng tử Joel nói: “Học viện đi theo con con đường cao cấp, giáo dục thiên về quản lí doanh nghiệp, những điểm nhấn văn hóa cũng khác biệt so với các trường học khác.

Vì vậy, anh e rằng khó để tuyển được học sinh thích hợp.”
Vu Tiểu Uyển buông đũa, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, nói: “Thực ra cũng không đến mức như vậy.

Trường học của chúng ta có phân ra rất nhiều khoa, khoa của chúng ta được phân chi tiết hơn thôi.

Những trường cấp ba khác chỉ học một số môn học lí thuyết thông thường, trường chúng ta còn phân ra thành mười mấy môn học nhỏ, căn cứ theo năng lực bản thân rồi chọn lựa môn học và tốc độ, cách học.

Dù sao, không phải người nào cũng thừa kế tài sản.”
Gia Cát Du Du nói: “Nhưng mà để những kẻ bình dân đó vào học sẽ không làm tụt phẩm cách trường chúng ta chứ!”
Những người khác không nói gì.
“Có phải tớ nói sai gì không?” Gia Cát Du Du thấy bản thân vừa cất lời mọi người đều im lặng, lập tức đổi sang nét mặt đáng thương.
“Không có gì.” Vu Tiểu Uyển cười khẽ: “Ăn cơm đi.”
Ăn xong, Gia Cát Du Du âm thầm kéo tay Vu Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, tớ có thể đi cùng cậu không? Tớ có chuyện muốn nói.”
“Được.” Vu Tiểu Uyển gật đầu.
Những người khác đều đi trước, Vu Tiểu Uyển và Gia Cát Du Du đi sau cùng.
“Cậu có chuyện gì thì nói đi, không có ai đâu.” Vu Tiểu Uyển quay đầu nhìn Gia Cát Du Du.
“Tiểu Uyển, tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có thích Thẩm Duệ không?” Gia Cát Du Du cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
Vu Tiểu Uyển ngây người, lập tức lắc đầu: “Tớ và cậu ấy chỉ là bạn học.”
“Vậy thì tốt, tớ muốn theo đuổi cậu ấy! Cậu có thể nhường tớ không?” Gia Cát Du Du lớn mật nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.