Trong ánh mắt Mạc ca hiện nên một tia đau lòng: “Không phải đâu, cô chỉ là chưa gặp đúng người.
Ông trời rất sáng mắt, người càng nghiêm túc, càng có sự sắp xếp nghiêm túc hơn.
Mãi không yêu, chỉ là chưa gặp được.
Nhưng chỉ cần có kiên nhẫn, sẽ có ngày gặp được!”
Ella khẽ cười, nói: “Ừm, tôi tin vào điều đó.”
Hai người dưới ánh đèn vàng nhạt, hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy sự yên tĩnh lúc này, rất đẹp.
Khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đang kể lịch sử tiên hiệp, ella và Mạc ca kể về lịch sử cá nhân, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cùng với Phạm Thành Phạm Ly bốn người trong phòng ngâm mình.
Chủ đề của bốn người, khác với những người khác.
Hạ Nhật Ninh trực tiếp cho người điều tra xem rốt cuộc đứa nào không có mắt tuy nhiên dám nổ súng với họ!
Muốn chết, thì thành toàn cho họ!
Văn Nhất Phi u oán nhìn lấy Phạm Thành Phạm Ly: “Đêm nay thiếu chút bị các cậu hại chết!”
Phạm Thành Phạm Ly nhàn nhã mà xối nước nóng lên trên người, các trợ lý bên cạnh, không ngừng thêm nước nóng cho bốn vị thiếu gia, thật sự muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Bọn tớ là muốn tốt cho cậu!” Phạm Thành Phạm Ly với vẻ hào phòng mà nói, hưởng thụ sự bóp vai của trợ lý, lười nhát trẻ lời nói: “Cậu xem, Tiểu Nghĩa tối nay hai lần anh hùng cứu mỹ nhân! Cậu còn chưa thấy đủ sao! nếu không phải bọn tớ tác hợp, cô ấy làm sao mà dễ dàng tha thứ cho cậu!”
“Ít ngụy biện!” đôi mắt đào hoa của Văn Nhất Phi trừng lấy hai người bọn họ: “Nói lại, các cậu nói, Thẩm Lục và Sùng Minh đi đâu rồi? Sao vẫn chưa về? Nhật Ninh, người của cậu không phải đi theo sao? Sao vẫn chưa có tin gì?”
“Có lẽ bị giải quyết rồi.” Hạ Nhật Ninh không quan tâm mà trả lời: “Sùng Minh luôn cẩn trọng, đừng thấy chúng ta giờ là mối quan hệ hợp tác.
Hắn ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng chúng ta.
Hắn ta có thể sống đến giờ, chính là nhờ vào tính cẩn trọng của hắn.
Người của tớ có lẽ đang choáng trên đường, nếu không thì, sớm đã trở về.
Nhưng, Sùng Minh nếu có thể cắt đuôi người của tớ, thì chứng minh hắn ta vẫn an toàn.
Sùng Minh rất xảo huyệt, thỏ khôn đào ba hang, hắn ta mỗi khi đến một nơi, đều sẽ chuẩn bị trước mấy con đường dự bị để xoay chuyển.
Cho nên các cậu không cần lo là được.
Cũng nói không chắc, Sùng Minh nhân cơ hội này, cùng với cậu vợ của tớ bồi dưỡng tình cảm.”
Nghe đến bồi dưỡng tình cảm, những người khác đều bật cười.
Tâm tư của Sùng Minh đối với Thẩm Lục, thật sự mà nói không nên quá rõ ràng.
Khi xưa Sùng Minh còn thèm khát sắc đẹp của Hạ Nhật Ninh, nhưng từ khi quen biết Thẩm Lục, hoàn toàn như biến thành một người khác.
Cái đó gọi là một lòng một dạ.
“Không quan tâm hắn ta nữa.
Tớ muốn loại bỏ lũ khốn dám nổ súng kia! May là tối nay mọi người đều không sao, nếu không mà nói, săn bằng cả nhà họ.” Khẩu khí Hạ Nhật Ninh liền biến lạnh, mắt phượng tối lại mấy phần.
Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly ba người nhìn nhau, đều không kiềm được tỏ vẻ không biết nên thế nào.
Chuyện tối này, xem như chọc tức Hạ Nhật Ninh.
Chỉ cần liên quan đến Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh sẽ liền mất bình tĩnh.
Nhưng nhân vật trung tâm trong chủ đề, Sùng Minh và Thẩm Lục hai người cuối cùng khó khăn lên được bờ.
Thẩm Lục vừa lên bờ, cả người liền nằm trên bờ, không động đậy nữa.
Sùng Minh ở dưới nước kéo theo anh ta cả chặng đường bỏ chạy một cách điên cuồng.
Thể lực Sùng Minh thật sự quá tốt đi.
Tốt đến mức khiến Thẩm Lục không nhịn được mà điên cuồng nói mãi!
Nếu như không phải giữa cậu ta và Sùng Minh buộc lấy sợi dây, Thẩm Lục cảm thấy anh ấy sớm đã chết chìm nằm trong bụng lũ cá dưới đáy nước rồi.
Sùng Minh dẫn theo Thẩm Lục bơi hơn nửa tiếng, cũng mệt muốn chết, nằm bên cạnh người Thẩm Lục, thở hổn hển.
“Cậu là heo sao?” Sùng Minh có ý xấu nói: “Sao nặng thế!”
“Là do cậu già đó?” Thẩm Lục phản kích lại: “Tớ cứ mãi đang phối hợp với cậu!”
“Ý cậu là cậu muốn phối hợp với tôi trên giường sao?” Sùng Minh bất ngờ hỏi.
Thẩm Lục nổi nóng, đưa tay lên chính là một đắm.
Nhưng anh ta quá mệt, cú đắm này nhẹ như bông gòn, chút sức lực cũng không có.
Ngược lại Sùng Minh đưa tay nắm lấy, bỏ lên trên miệng tha hồ mà hôn: “Tôi sẽ thương cậu đàng hoàng.”
Thẩm Lục trực tiếp lườm hắn ta một cái, không quan tâm nữa.
Đối với tên vô liêm sỉ này, anh ấy thật sự không biết nên nói gì cho được!
Mình tối nay nhếch nhác thế này, còn không phải do hắn ta ban cho sao!
Hai người nghỉ ngơi một lát, mấy người kia như mèo vậy nhẹ nhàng nhảy qua, không phát ra âm thanh gì mà tiếp đất, nhỏ giọng nói với Sùng Minh: “Sùng Minh tiên sinh, mấy người đó đã bắt được.
Như ông dự đoán, chỉ là một số tay súng khong quan trọng, người đằng sau không có xuất hiện.
Ngoài ra, người của Hạ Nhật Ninh đang điều tra chuyện này.”
Sùng Minh gật đầu.
Người đó tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta cách Mạc gia trấn có chút khoảng cách, bây giờ mà về, chỉ sợ là không kịp.
Có cần báo bình an với bên phía Hạ Nhật Ninh không?’
Sùng Minh không nói, Thẩm Lục liền nói: “Cần! Tiểu Thất nhất định lo chết mất!”
Sùng Minh giờ mới gật đầu, nói: “Nói với Hạ Nhật Ninh, tôi vàThẩm Lục đều bị thương nhẹ, tạm thời không tiện di chuyển.
Cần ở bên ngoài nghỉ một đêm.”
Sắc mặt Thẩm Lục liền đen xịt: “Tôi không có bị thương! Tôi chỉ là mệt! Có thể đi về!’
“Tôi bị thương rồi!” Sùng Minh vô liêm sỉ nói: “Tôi vì cứu cậu mà bị thương, cậu chẳng lẽ không cảm động mà lấy thân đền đạp sao?”
Thẩm Lục cảm thấy phổi anh ấy không bị nước sặt chết, nhưng lại bị tên Sùng Minh này làm cho tức chết.
Mấy người đó liền trả lời: “Vâng, Sùng Minh tiên sinh.
Xe đã chuẩn bị xong, chỗ nghỉ ngơi tối nay được đặt ở một khách sạn ngoài rìa huyện thành.
Tuy không lớn, nhưng an toàn.
Người của chúng ta đã được bố trí xong.”
“Được.” Sùng Minh từ trên đất đứng dậy, không chút do dự kéo lấy Thẩm Lục mà đi.
Thẩm Lục vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, lại bị kéo dậy, thật sự là không muốn sống nữa.
“Chúng ta rõ ràng có thể đi về!” Thẩm Lục tiếp tục khiếu nại.
Sùng Minh nhìn lấy anh ta, khiếu nại vô hiệu.
Người của Sùng Minh, rất hiểu ý xem như không nghe thấy gì cả,
Trên xe có người đón lấy Sùng Minh và Thẩm Lục, trực tiếp đưa hai chiếc áo dày cho họ, sau đó không ngừng tăng tốc nhanh chóng rời khỏi.
Từ nơi hai người leo lên trên bờ cho đến khu vực huyện thành, thực ra cũng không xa, chỉ một lúc là tới.
Khách sạn này tuy không lớn, quy mô cũng gần như nhà nghỉ.
Người của Sùng Minh từ sớm đã bao cả tòa lầu, đem căn phòng chính giữa có chỉ số an toàn cao nhất để cho Sùng Minh và Thẩm Lục.
Còn lý do tại sao chỉ để cho họ một căn phòng, tất nhiên là ý của Sùng Minh.
Cho dù hắn ta cái gì cũng không nói, thuộc hạ sớm đã hiểu ý.
Vừa vào phòng, trong bồn tắm đã mở đầy nước nóng, Sùng Minh nói: “Cậu đi tắm trước.
Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu.
Tôi còn muốn cùng cậu bên nhau lâu dài, không vội trong một lúc.”
Mặt Thẩm Lục đen xịt: “Lời này của cậu nên nói với phụ nữ!’
“Không sao, cậu đi nhanh đi!” Sùng Minh vẫy tay, quay người cùng với thuộc hạ của mình hỏi chuyện.
Thẩm Lục thấy Sùng Minh thực sự đi bận công việc, cũng không khách sáo, trực tiếp đi vào phòng tắm, đem mình ném vào trong nước nóng ngâm cả nửa tiếng, mới đem hàn khí từ trong người xua đi.
Thẩm Lục lau khô nước trên người từ nhà tắm bước ra, ngước đầu lên thấy Sùng Minh đã thay bộ quần áo khác, ngồi trên ghế, chống cằm hình như đang nghĩ gì đó.
Thẩm Lục không quấy rầy hắn ta, quay người chọn lấy một chiếc giường chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Thất.
Sùng Minh đột nhiên mở miệng nói: “Thẩm Thất đã nhớ ra tất cả.”
Ngón tay Thẩm Lục liền vấp, đột nhiên xoay người lại, nhìn Sùng Minh: “Cái gì?”
“Trong lúc đấu súng vừa rồi, Thẩm Thất đã nhớ lại mọi chuyện.
Có phải tin tốt không? Nhưng, còn một tin muốn tặng cho cậu.” Sùng Minh bật cười: “Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn sắp đính hôn.
Tin này vừa tới, xác thực vô cùng.’
Ánh mắt Thẩm Lục nhấp nháy.
“Thế đó cậu cũng biết mà, Phùng Mạn Luân thích Thẩm Thất.
Triệu Văn Văn thích Trình Thiên Cát, cũng chính là thuộc hạ của Vưu Tâm Nguyệt, nhưng cậu biết không? Trình Thiên Cát hình như cũng có tình cảm đặc biệt với Thẩm Thất.” Sùng Minh cười một cách thâm thúy: “Người nhà cậu thật thú vị! Hình như là trung tâm cơn lốc, không ngừng đem những người xung quanh, cuốn vào, cả đời không ra khỏi.”
Thẩm Lục không tiếp lời Sùng Minh.
“Thẩm Lục, sẽ có một ngày, cậu sẽ hiểu lòng tôi.” Sùng Minh lạnh nhạt nói: “Những người dám nhắm vào cậu mà nổ súng, sẽ không sống qua ngày này cảu năm sau.
Đây là lời hứa của tôi với cậu.”
“Tôi lại không nói gì.” Thẩm Lục trả lời, chân mày đẹp khẽ nhíu, có phần không tán thành mà nhìn Sùng Minh.
“Thế nhưng, đây là lời hứa tớ nói với cậu.” Sùng Minh lạnh nhạt cười: “Cậu ngủ sớm đi.”
Nói dứt câu, Sùng Minh đứng dậy, trực tiếp từ trên bàn lấy cây súng, đặt lên trên người.
Thần kinh Thẩm Lục liền căng ra: “Cậu muốn ra ngoài?”
“Người của Hạ Nhật Ninh đã trên đường.
Sao tôi có thể chậm trễ được?” Sùng Minh cười một cách tà mị: “Tôi đã hứa với cậu, sẽ bảo vệ cậu!”
Thẩm Lục ngây ngẩn nhìn Sùng Minh.
Sùng Minh lại đem người rất nhanh đi ra ngoài.
Thẩm Lục mở cửa sổ ra, nhìn Sùng Minh lên xe rời khỏi, cứ cảm thấy đêm nay không bình yên.
Người của Hạ Nhật Ninh đã trên đường sao?
Ưm, cũng tốt.
Nếu hai người họ cùng hành động, có lẽ sẽ an toàn hơn?
Cả Thẩm Lục cũng không phát hiện, anh ta thực ra bắt đầu lo lắng cho Sùng Minh.
Thẩm Lục chờ sau khi Sùng Minh rời khỏi, gọi điện cho Thẩm Thất.
Quả nhiên Thẩm Thất lo cho anh hai lo chết được: “Anh, anh thật sự không sao chứ? Vừa rồi người của Sùng Minh gọi đến nói hai người các anh đều an toàn rời khỏi, em còn chưa tin.”
“Anh không sao.” Thẩm Lục trả lời nói: “Các em nghỉ ngơi sớm đi, coi chừng đừng để bị lạnh.
Tiểu Thất, nghe nói, em đều nhớ lại rồi?”
Thẩm Thất trả lời: “Ừm.
Khi em và Hạ Nhật Ninh cùng nhảy lúc đó, em liền nhớ lại.
Anh, mấy năm nay, để mọi người phải khổ rồi.”
“Bọn anh khổ hay không, đều không sao cả.
Chỉ hy vọng em có thể vui vẻ một chút.” Thẩm Lục trả lời nói.
“Anh, mẹ, các cậu và bà ngoại họ đối với chuyện của em và Hạ Nhật Ninh có cách nghĩ thế nào?” Thẩm Thất có phần bất an hỏi.
Bọn trẻ đã kiên quyết phản đối rồi, nếu cả nhà cũng phản đối.
Thẩm Thất hầu như có thể dự kiến, con đường sau này rất gian nan.
Chân mày Thẩm Lục khẽ nhíu, nói: “Chuyện này khó nói.
Anh và mấy anh họ, thái độ đều như nhau, chỉ cần em thích là được.
Nhưng mẹ và bà ngoại có mối thắt trong lòng.
Em biết đó, ngoại thương em và Tiểu Hà nhất.
Nếu Tiểu Hà phản đối, ngoại sẽ phản đối .”
Thẩm Thất than nhẹ một hơi, quả nhiên là thế.
Đường về nhà, không dễ đi.