Tắt máy, cô sao lại dám tắt máy.
Chẳng lẽ cô thật sự cùng Daisy đi ra ngoài, đi đến phòng của
Daisy đẩy cửa ra, thì thấy Daisy vẫn còn ngủ ở trên giường.
Chẳng lẽ ở cùng một chỗ với Hoàng
Thiên Tứ, nghĩ đến cái khả năng này, sắc mặt liền trở nên khó coi, lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài.
Xuống xe Thích Vi Vi ngây ngẩn cả
người, nơi anh mang mình đến lại là công viên, nhưng mà cô nhớ
rõ công viên này hồi nhỏ mình và anh thường xuyên đến chơi.
Cô liếc nhìn anh một cái, yên lặng đi theo. Anh mang mình đến công viên làm gì, chỉ là để giải sầu sao.
Anh vẫn cầm tay cô đi đến bên cạnh bãi cỏ xanh mới tìm một chỗ ngồi trống ngồi xuống.
Thích Vi Vi liền nhìn thấy trên bãi
cỏ xanh có cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới, dưới sự yêu cầu
của nhiếp ảnh gia bọn họ không ngừng tạo ra các kiểu ân ái
khiến người bên cạnh rất hâm mộ. Cô cũng không tự giác lộ ra
một nụ cười.
Hoàng Thiên Tứ nhìn bọn họ, ánh mắt không tự giác lộ ra một tia dịu dàng: “Vi Vi, em còn nhớ rõ
trước kia khi chúng ta đến đây em đã nói gì không?”
“Nói gì?” Thích Vi Vi ngây ra một lát.
Ánh sáng trong ánh mắt anh nhìn cô chậm rãi ảm đạm xuống, thì ra cô ấy đã quên.
“Vi Vi, cháu cẩn thận một chút, không nên đi xa.” Bà ngoại ngồi ở chỗ kia dặn dò.
“Thiên Tứ, con phải trông coi em nhé.” Bà Hoàng ở một bên hô.
“Con biết mà mẹ.” Hoàng Thiên Tứ lúc
ấy mười tuổi đáp, cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Vi Vi, chúng ta sang bên kia chơi đi.”
“Vâng.” Đầu nhỏ của cô gật một cái, chạy đi theo bước chân của anh.
Nhìn thấy ở trên bãi cỏ xanh có
người mặc áo cưới màu trắng đang chụp ảnh, cô tò mò đi qua
hỏi: “Dì, mọi người đang làm gì vậy?”
“Các dì đang chụp ảnh cưới.” Cô dâu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô đáp.
“Bé con, ảnh cưới chính là khi con trưởng thành, kết hôn, lưu giữ lại thời khắc lập gia đình.” Cô dâu cười nói.
“Ồ!” Cô cái hiểu cái không gật đầu,
xoay người liền lôi kéo tay anh, thật nghiêm túc nói: “Thiên Tứ,
chờ em trưởng thành gả cho anh, em cũng muốn mặc áo cưới đẹp
như vậy để chụp ảnh.”
“Được, anh nhất định sẽ cho em mặc
áo cưới đẹp nhất, hơn nữa còn đeo cho em một chiếc nơ con bướm
đẹp nhất.” Anh cũng rất nghiêm túc gật đầu.
“Anh đã nói là không cho phép đổi ý, ngoéo tay.” Cô chìa ngón tay út ra.
“Ngoéo tay, trên một trăm năm không được thay đổi.” Tay nhỏ bé của anh ôm lấy cô.
“Ha ha ha ha.” Cô dâu ở bên cạnh nở nụ cười: “Các con thật đáng yêu.” Xoay người lấy ra hai viên kẹo
đưa cho bọn họ: “Cho các con, bây giờ sang bên kia chơi nhé, dì
phải chụp ảnh.”
Nghĩ đến đó, ánh mắt của cô có
chút ướt át. Cô không nghĩ đến lời nói vô tâm của trẻ con
trước đây lại trở thành một lời hứa hẹn.
Hoàng Thiên Tứ chứa chan tình cảm
nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “‘Thiên Tứ, chờ em trưởng thành gả cho
anh, em cũng muốn mặc áo cưới đẹp như vậy chụp ảnh.’ Em còn
nhớ không?”
“Em nhớ, em nhớ rồi.” Nước mắt của
cô rơi xuống: “Anh nhất định sẽ cho em mặc áo cưới đẹp nhất,
hơn nữa còn đeo cho em chiếc nơ con bướm đẹp nhất.”
“Vậy bây giờ những lời này em còn muốn thực hiện ko6ng?” Ánh mắt anh không chớp, nhìn cô chằm chằm.
“Em …em sẽ thực hiện.” Cô dừng một chút, trên mặt mang cười nhưng lại mang theo nước mắt.
Mặc dù biết có lẽ đó cũng không
phải là cô thật sự muốn, nhưng nhìn thấy cô đồng ý, anh vẫn
lộ ra một nụ cười tươi.
“Thiên Tứ, chuyện trước kia em đều nhớ. Em sẽ gả cho anh.” Cô ngược lại cầm chặt tay anh.
“Thế nhưng anh lại không muốn ép em
nữa. Em biết không, từ sau khi em nói những lời đó, những lời
này liền khắc ở trong lòng anh. Anh lúc nào cũng mong ngóng
trưởng thành để thực hiện lời hứa của anh với em, cho em làm
cô dâu đẹp nhất. Cuối cùng khi anh đã trưởng thành, thời điểm anh rốt cuộc đã có thể thực hiện hứa hẹn của mình, em cũng đã
không còn muốn nữa.” Hoàng Thiên Tứ thống khổ nhắm mắt lại,
nắm chặt nắm tay, giấc mộng hồi nhỏ đúng là vẫn chỉ là một
giấc mộng.
“Không, em muốn, em vẫn luôn muốn.” Cô lắc đầu khóc.
“Vi Vi, đừng khóc.” Anh dịu dàng lau
nước mắt cho cô. Lúc này rất chăm chú nhìn cô: “Anh yêu em mười
mấy năm, anh hi vọng em trở thành vợ của anh, đó là bởi vì anh tin mình sẽ cho em hạnh phúc. Nhưng bây giờ em không yêu anh, gả
cho anh em còn có thể hạnh phúc sao? Anh từng cố gắng thuyết
phục mình buông tay, nhưng mà anh không làm được, thật sự không
làm được. Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của em, lòng
anh cũng rất đau. Hôm nay anh đưa em tới đây là muốn khiến giấc
mộng hồi nhỏ được trọn vẹn, cũng để cho em thời gian, để em
suy nghĩ kỹ, em muốn chọn anh ta hay là chọn anh.” Anh không thể
ép mình ra chọn lựa nên chỉ có thể đem quyền lựa chọn giao cho cô.
“Thiên Tứ.” Thích Vi Vi tựa vào trên
vai anh khóc, tiếng nói nghẹn ngào nói: “Anh biết không, ngoại
trừ mẹ ra, anh là người quan trọng nhất với em, em chỉ muốn
hỏi anh một điều. Em không còn toàn vẹn, không còn thuần khiết, anh còn muốn em không? Anh có còn muốn lấy em không?”
“Vi Vi.” Anh bỗng che miệng cô lại,
ánh mắt mang theo thống khổ: “Vi Vi, không nên nói mình như vậy.
Em ở trong lòng anh vẫn là một cô gái thuần khiết giống trước
kia, không nên dùng thân thể để nhận định trái tim của mình.”
“Thế nhưng, có thể trái tim của em
cũng không còn thuần khiết, cuối cùng em vẫn dao động, cuối
cùng em vẫn thương tổn anh.” Cô thật sự cảm thấy tội của mình
không thể tha thứ, đáng giận tới cực điểm.
“Anh biết em không phải cố ý, chỉ là anh thật sự không thể chịu nổi, em hiểu không? Anh không muốn
ép em, thế nhưng anh thật sự không thể chịu đựng được em ở
cùng một chỗ với anh ta, cho nên em phải lựa chọn. Cho dù em
lựa chọn anh ta, anh cũng sẽ không trách em.” Vẻ mặt Hoàng Thiên Tứ hết sức thống khổ.
“Thiên Tứ, em không cần nghĩ, em chọn
anh. Em luôn chọn anh.” Thích Vi Vi bổ nhào vào trong ngực của
anh, cô tin tưởng cô cùng với Uông Hạo Thiên chỉ là một giấc
mộng đẹp nhưng mang theo tiếc nuối mà thôi. Bọn họ không có kết quả bởi vì nằm mộng cuối cùng sẽ phải tỉnh, mà cô không thể
thương tổn trái tim Thiên Tứ. Cô cũng tin tưởng gả cho anh thật
sự sẽ rất hạnh phúc.
“Vi Vi, không nên vội vàng quyết định. Em có đủ thời gian để suy nghĩ kỹ.” Hoàng Thiên Tứ ôm cô, anh
không muốn cô nhất thời xúc động đưa ra quyết định khiến cho
mình vui mừng, kết quả lại khiến cho mình càng thêm thống khổ.
“Em đã nghĩ thông suốt, đã nghĩ rất
kỹ rồi.” Thật ra cô luôn hiểu rõ ai mới là kết quả tốt nhất
của mình, chỉ là lòng của cô lại lung lay.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Anh mang theo diều, chúng ta cùng nhau thả diều. Em còn nhớ lúc nhỏ không, em luôn thả không bay lên được, thử xem bây giờ em có
phải giống với trước đây hay không.” Hoàng Thiên Tứ cười nói,
quyết định chơi vui vẻ một ngày, không thèm nghĩ đến chuyện
không vui này nữa.
“Được rồi, em cũng không biết bây giờ thế nào. Cũng đã lâu lắm không thả rồi, tuy nhiên không sao, đã
có anh không phải sao?” Cô lau lau nước mắt.
Trên cỏ, cô cầm lấy cuộn chỉ buộc diều, anh nâng diều lên, không ngừng chạy ở phía trước.
“Thiên Tứ, nhanh lên! Nhanh lên nào!” Cô hô, nhìn thấy diều thoáng cái bay lên, cô rất vui vẻ, quên đi
những chuyện không vui.
Uông Hạo Thiên ở trước cửa nhà cô gõ cửa hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, nghi hoặc một lát,
cô không có ở nhà hay là cố ý không mở cửa.
“Cậu tìm ai?” Hàng xóm ở bên cạnh nhìn thấy anh gõ cửa mãi kỳ quái hỏi.
“Tôi tìm Thích Vi Vi. Tôi là bạn của cô ấy, xin hỏi cô ấy đi vắng sao?” Uông Hạo Thiên nói.
“Thì ra cậu là bạn của Vi Vi, cô ấy không có nhà, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.” hàng xóm nói.
“Đi ra ngoài? Đi đâu vậy?” Uông Hạo Thiên lại hỏi, cô sẽ đi đâu.
“Cái này tôi cũng không biết, cô ấy
không nói. Nếu cậu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cô ấy, hoặc là cậu lưu số điện thoại lại chờ cô ấy quay về tôi sẽ
đưa cho cô ấy.” Hàng xóm tốt bụng nhắc nhở nói.
“Cám ơn cô, không cần đâu.” Uông Hạo
Thiên gật gật đầu, quay lại trên xe. Chẳng lẽ cô đi thăm mẹ cô
sao? Hay là ở cùng một chỗ với Hoàng Thiên Tứ?
Khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi,
trong lòng nảy sinh ra một kế. Cô lúc nào cũng trốn tránh mình
như thế này, chắc là do liên quan đến mẹ của cô. Hôm nay thời
tiết tốt, không có việc gì làm, không bằng nhân cơ hội này, anh đi thăm hỏi một chút. Đầu tiên thu phục mẹ của cô trước, mọi
chuyện từ nay về sau liền thuận buồm xuôi gió.