Thích Vi Vi
nhìn cô ta, một chút cũng nhìn không ra cô chính là dì Út của Tiếu Tiếu, nếu nói cô là chị gái chắc sẽ khiến người tin hơn, xem ra cùng lắm chỉ khoảng ba mươi tuổi mà thôi, nhưng trên người lại toát ra vẻ phong
trần rất nặng.
“Dì Út, con có việc cần nhờ dì giúp đỡ.” Đàm Tiếu Tiếu bước từng bước về phía trước, ôm cánh tay của dì mình,
tuy rằng cha mẹ không thích dì Út, nhưng cô đối với dì Út không có
thành kiến, tình cờ biết được bí mật của dì, cho nên tình cảm giữa cô
và dì rất tốt.
“Nói đi, có chuyện gì?” Dì Út nhìn cô cười yêu thương.
“Dì Út, đến đây, con nói cho dì nghe.” Đàm Tiếu Tiếu kéo dì mình qua một góc, mặc dù nói chuyện với dì mình
không ngừng nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Vi Vi.
Dì Út gật
đầu liên tục, sau đó nắm tay cô đi đến trước mặt Thích Vi Vi đánh giá
một chút, mặc dù thân hình hơi gầy yếu, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là
một người con gái đẹp, nhưng sắc đẹp này vẫn chưa được ai khai phá , lúc này mới mở miệng nói: “Con đã thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Dấn thân vào là không có đường trở ra đâu.”
“Vâng.” Cô gật đầu, bị dì nhìn chằm chằm làm cho Vi Vi có chút hoảng hốt.
“Con khẳng định chứ?” Dì Út hỏi lại.
Sắc mặt Thích Vi Vi trở nên ửng hồng, lo lắng bất an dùng tay nắm chặt dây ba lô của mình, cúi đầu không nói.
“Dì Út, dì còn chưa tin con sao? Bạn con đang ngượng ngùng đó.” Đàm Tiếu Tiếu làm nũng nói.
“Không phải dì Út không tin con, có điều những chuyện như thế này cần phải
chắc chắn, nhưng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của con bé, dì tin,
chuyện này cứ giao cho dì .” Dì Út gật đầu đáp ứng, dì cũng thật lòng muốn giúp đỡ cô, nếu không phải đến bước đường cùng, ai lại đi bán thân chứ?
“Cám ơn, dì Út.” Đàm Tiếu Tiếu vui mừng, nhưng lập tức nói: “Dì Út, dì không thể tìm cho Vi Vi một lão già, còn nữa, không thể là một
tên có tính ngược đãi điên cuồng, cũng không thể là một tên biến thái,
còn có……”
“Được rồi, con nghĩ dì không có mắt nhìn người sao? Con yên tâm đi, nể mặt
của con, dì Út nhất định sẽ cố hết sức tìm cho bạn con một người bao
dưỡng không tồi, sẽ không để con bé chịu uất ức.” Dì Út cười cười, cắt ngang lời cô.
“Dì Út, vậy tụi con chờ điện thoại của dì, bây giờ không quấy rầy dì nữa, dì bận thì cứ đi trước, tụi con cũng về đây.” Đàm Tiếu Tiếu lắc lắc tay dì mình.
“Ừ, vậy dì đi vào trước.” Dì Út nhìn họ liếc một cái, sau đó xoay người đi vào hộp đêm.
“Vi Vi, đừng lo lắng, đừng buồn bã, nói không chừng trong họa gặp được phúc thì sao, phải không?” Đàm Tiếu Tiếu an ủi cô, tuy rằng biết chuyện này dường như không thể xảy ra.
“Tiếu Tiếu, mình không buồn, nếu đây là số mệnh của mình, mình đành phải chấp nhận thôi.” Trên mặt Thích Vi Vi đầy vẻ tĩnh mịch và đau xót, ngoại trừ chấp nhận số mạng ra cô còn có thể làm được gì?
Trong khu
ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài
chỗ ngồi) của hộp đêm ồn ào náo nhiệt, Sở Thiên Lỗi cẩn thận xem lại hợp đồng trên tay, nhìn Uông Hạo Thiên gật đầu, lúc này anh mới cầm bút
ký tên lên bản hợp đồng.
“Cám ơn, Uông tổng, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, chúng ta uống một ly để chúc mừng chứ.” Người đàn ông mặc Âu phục mang giày da ngồi đối diện nhìn thấy anh ký
tên, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười, nâng ly
rượu trong tay lên.
“Cạn ly.” Uông Hạo Thiên nâng ly rượu trong tay lên, uống một hớp.
“Uông tổng, tôi có chuẩn bị một số tiết mục, hy vọng anh sẽ thích.” Lúc này người đàn ông mặc Âu phục, mang giày da mới vỗ vỗ tay, rất nhanh
có mấy cô gái xinh đẹp cao ráo từ bên ngoài lập tức đi vào, ngồi xuống bên cạnh họ “Tiên sinh, hy vọng em có thể làm cho ngài vui vẻ.”
“Mọi người cứ vui chơi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Uông Hạo Thiên đẩy cô gái bên cạnh ra.
“Tiên sinh, nhanh lên nha, đừng để người ta chờ lâu.” Cô gái quyến rũ liếc mắt đưa tình.
“Nếu chờ không được, em có thể chọn một trong số những người đàn ông ở đây.” Uông Hạo Thiên nở nụ cười, bước ra khỏi phòng.