“Trở về hôm kia, xử lý tốt mọi
chuyện mình vội vàng đến xem con nuôi của mình đây.” Thích Vi Vi vừa trả lời vừa đi đến bên giường trẻ con, nhìn thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn đang ngủ say đáng yêu của đứa bé, có chút ngạc
nhiên nói: “Tiếu Tiếu, nó thật bé nha.”
“Bé sao? Mấy ngày nay đã lớn lên
không ít, lại nói, nếu nó rất lớn thì bụng của mình sao có
thể chứa được.” Đàm Tiếu Tiếu từ trên giường đi xuống, có lẽ
là mấy ngày nay nhìn đã quen rồi, lần đầu tiên nhìn thấy bé
cũng thấy thật là nhỏ bé.
“Tiếu Tiếu, cậu nằm xuống đi, đừng
đi lại. Đừng quên cậu còn đang ở cữ đó.” Thích Vi Vi vội vàng
nâng cô trở về.
“Không sao, bác sĩ cũng nói, cần
thỉnh thoảng vận động một chút như vậy thân thể mới khôi phục
nhanh, nếu không mình nhất định sẽ béo lên, sau này không thể
gặp người khác.” Cô cười đáp.
“Đúng là mập một chút, có điều rất tốt. Đây là hạnh phúc của người làm mẹ, người khác hâm mộ
còn không kịp đâu.” Thích Vi Vi thấy cô đúng là mập hơn so với
trước kia.
“Đúng là rất tốt, không nói đến
mình nữa, nói về cậu đi. Sao đột nhiên cậu lại trở về, nghĩ
thông suốt rồi sao?” Đàm Tiếu Tiếu kéo cô ngồi vào bên giường.
“Mình nói ra cậu cũng không thể tin
được đâu nha.” Thích Vi Vi đem chuyện mình ở Vân Nam gặp được
Tiểu Minh cùng với hình của mình bị Sở Thiên Lỗi phát hiện,
Uông Hạo Thiên tìm được mình kể lại một lần. Đương nhiên cô cũng
không nói đến chuyện của Cao Vĩ và Hồ Khiết, chỉ nói cùng gia
đình bọn họ quen biết như thế nào, trở thành bạn bè ra sao.
“Trời ạ, không thể tin được chuyện ly kỳ như vậy, giống như trong phim vậy.” Đàm Tiếu Tiếu kinh ngạc
nói, không nghĩ đến trên đời này còn có chuyện trùng hợp như
vậy.
“Nếu không phải chính mình trải qua
mình cũng không tin được. Có lẽ mình với anh ấy thực sự có
duyên phận, cho nên mình cùng anh ấy trở về. Mấy ngày nữa ba
mẹ anh ấy từ Mỹ sang tham dự hôn lễ của bọn mình.” Thích Vi Vi
nói, bây giờ cô rất hạnh phúc.
“Vậy khi nào thì cậu kết hôn, nhất
định phải chờ sau khi mình đầy tháng, mình cũng không muốn bỏ
qua hôn lễ của cậu đâu.” Đàm Tiếu Tiếu lập tức nói.
“Yên tâm đi, mình đã sớm nghĩ tới,
mình còn không muốn tiện nghi cậu đâu, còn chờ cậu tặng mình
đại lễ đó.” Thích Vi Vi cười nói.
“Cậu nhỏ mọn như vậy sao, tặng vài ngọn nến cho mình.” Cô vẫn nhớ rõ chuyện đùa trước kia của mình cùng cô.
“Mình van cậu. Đây không phải là ngọn nến, là lãng mạn hiểu không? Lại nói, nhà chồng cậu không
thiếu thứ gì, mình tặng cái gì cũng đều dư thừa, cho nên tâm ý
là quan trọng nhất.” Đàm Tiếu Tiếu lấy tay ôm bả vai của cô.
Thích Vi Vi đứng ở cửa ra sân bay,
trong lòng hết sức khẩn trương, lo lắng bất an hỏi Uông Hạo
Thiên đứng bên cạnh: “Em có được không?” Cô rất sợ mẹ chồng
tương lai không thích mình, đối với mình có thành kiến.
“Được, tốt vô cùng. Em yêu, em cũng
đã hỏi anh mấy lần rồi, không phải anh đã nói với em, ba mẹ
anh rất dễ gần sao. Bọn họ nhất định sẽ rất thích em, em không cần lo lắng.” Uông Hạo Thiên cười nói, có phải cô khẩn trương
quá mức không.
“Nhưng mà em vẫn rất sợ.” Thích Vi Vi cũng không muốn làm cho mình khẩn trương, nhưng mà không còn
cách nào khác, cô chính là rất lo lắng.
Uông Hạo Thiên cười lắc đầu, ở trên mặt cô hôn một cái. “Được rồi, như vậy không khẩn trương nữa chứ.”
“Đáng ghét.” Thích Vi Vi hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái.
“Ba mẹ đến rồi.” Uông Hạo Thiên nói xong, vẫy tay về phía một đôi vợ chồng toàn thân quý phái đang đi đến.
“Hạo Thiên.” Đang nói chuyện, ông bà
Uông đã đi qua cười vui vẻ nhìn sang cô đang đứng ở một bên lo
lắng không yên. “Đây chính là Vi Vi sao?”
“Chào chú, chào dì.” Thích Vi Vi
nhanh chóng chào hỏi, khẩn trương đến mức đầu lưỡi đều có
chút run lên, thật vất vả cùng Hạo Thiên đi đến hôm nay, cô cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Chú, dì?” Ông bà Uông ngây ngẩn cả người.
Tim Thích Vi Vi đột nhiên nhảy lên,
chẳng lẽ mình gọi sai rồi sao, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Uông
Hạo Thiên ở bên cạnh.