Thích Vi Vi ngồi ở trong phòng hóa
trang, hôm nay cô trở thành diễn viên chính. Bởi vì hôm nay là
ngày cô kết hôn, bên ngoài mấy trăm quan khách đều là đến để
chúc mừng cô, hiện tại cảm giác của cô vẫn rất hư ảo, nhanh như vậy đã trở thành cô dâu.
“Mình biết, nhưng mà trong lòng vẫn
không khỏi khẩn trương, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi.”
Thích Vi Vi giơ tay cho cô nhìn.
“Thật là, nếu trang điểm rồi cậu
đừng để mồ hôi làm trôi mất son phấn nhé.” Đàm Tiếu Tiếu cười
nói, đương nhiên biết là không thể.
“Vi Vi, chuyên gia trang điểm đến rồi, có thể cho bọn họ vào không?” Daisy đi tới hỏi.
“Được.” Cô gật đầu, ngồi ở một bên bất động chờ chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho mình.
Sau nửa giờ.
Dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm Cô thấy bản thân xinh đẹp khiến cho cô cũng không thể tin được.
Đây là mình sao? Mặc dù là trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại đem
toàn bộ ưu điểm của cô phô bày ra, vẻ mặt e lệ, mắt to mang
theo ý cười, mũi khéo léo, môi nhỏ đỏ thẫm, còn có áo cưới
trắng tinh đính đầy đá quý, trên đầu còn có khăn voan trùm đầu
thật dài.
“Vi Vi, thật xinh đẹp.” Đàm Tiếu Tiếu ở một bên tán thưởng, lấy tay nhấc khăn voan trên đầu của cô
xuống, che đi mặt của cô để cho chú rể vén khăn voan.
“Thật là quá đẹp.” Daisy mặc một bộ
lễ phục màu trắng, hôm nay cô chính là phù dâu, vốn dĩ cô cảm
thấy không thích hợp nhưng mà Hạo Thiên cùng Vi Vi lại kiên trì
muốn vậy, cô cũng chỉ có thể vui vẻ đồng ý.
“Cô dâu xong chưa, thời gian sắp đến rồi, nên vào bàn.” Một người sắp đặt hôn lễ đi tới nói.
“Xong rồi.” Đàm Tiếu Tiếu nói, cùng Daisy, hai người dìu cô đi ra ngoài.
Uông Hạo Thiên đã sớm mặc âu phục
phẳng phiu, đứng chờ ở lối vào khách sạn, trong tay cầm một
bó hoa hồng nhiều màu, nhìn thấy cô đi đến, khóe môi lộ ra đường cong đẹp mắt.
Thích Vi Vi thẹn thùng đứng ở trước mặt anh, ở trước mặt mọi người không biết biểu hiện như thế nào.
“Em thật đẹp.” Uông Hạo Thiên đem hoa đưa cho cô, cúi đầu ở bên tai cô nhẹ giọng nói.
“Anh cũng rất đẹp trai.” Thích Vi Vi
hạnh phúc khoác lên cánh tay anh. “Ông xã, chúng ta đi vào thôi.” Cô cũng không để cho ba dắt chính mình đi trên thảm đỏ, không
muốn vào thời khắc quan trọng như vậy phá hư tâm tình của
mình.
Một tay cầm hoa cưới, một tay khoác
tay anh chậm rãi đi trên thảm đỏ vào lễ đường, mấy trăm vị khách
bên trong trong nháy mắt từ chỗ ngỗi đứng lên, tiếng vỗ tay vang
lên. Đến khi ngọn đèn ở đại sảnh đột nhiên phụt tắt, cô mới
phát hiện đứng ở một bên thảm đỏ là các cô bé mặc váy
trắng, bên kia là các cậu bé mặc âu phục trắng, trong tay mỗi
người đều đang cầm một ngọn nến đỏ, có tiết tấu lắc lư thân
thể, tiếng piano chậm rãi vang lên là “Hôn lễ trong mộng”.
Ánh mắt của cô đã ươn ướt, hôn lễ
giống như trong truyện cổ tích này thật sự thuộc về mình, rốt cuộc cô đã trở thành nàng công chúa trong truyện cổ tích. Cô
cảm giác thân thể cũng không phải là của mình nữa, chỉ là đi
theo bước chân của anh, chậm rãi đi đến sân khấu toàn bách hợp
và hoa hồng kia.
Giọng nói ngọt ngào của người chủ
trì vang lên: “Xin hỏi anh Uông, anh có đồng ý cưới cô Thích Vi Vi làm vợ, bất kể bệnh tật, nghèo khó, cả đời đều không xa rời không?”
Uông Hạo Thiên thâm tình nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, nhưng lại rõ ràng mạnh mẽ. “Tôi đồng ý.”
Nước mắt hạnh phúc lập tức từ trên mặt của cô rơi xuống.
“Xin hỏi cô Thích Vi Vi, cô có đồng ý
gả cho anh Uông làm vợ, bất kể bệnh tật, nghèo khó, cả đời
đều không xa rời không?”
Phù dâu cùng phù rể bưng khay trong tay đi đến.
Uông Hạo Thiên đem nhẫn kim cương cực
lớn nhẹ nhàng lòng vào ngón tay áp út của cô, sau đó ở trên mu
bàn tay nhẹ nhàng hôn một cái.
Tay Thích Vi Vi cầm nhẫn có chút run rẩy, hạnh phúc này khiến cho cô chút mê muội.
Anh đành phải cầm tay cô đeo cho mình.
“Bây giờ mời chú rể hôn cô dâu.”
Uông Hạo Thiên lấy tay nhẹ nhàng vén
khăn che mặt của cô lên, hai tròng mắt hàm chứa tình yêu nhìn
chằm chằm vào tay cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, lập tức hôn lên, cô
lại khẩn trương đến hoàn toàn không biết làm gì.
“Bốp bốp.” Toàn hội trường vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Bởi vì mang thai cho nên cả hôn lễ
Thích Vi Vi đều dùng trà thay rượu, còn không thì Daisy thay cô
uống, cho nên sau khi tiệc rượu kết thúc cô vẫn tỉnh táo giúp
đỡ Uông Hạo Thiên toàn thân nồng nặc mùi rượu mà lý trí vẫn rất
thanh tỉnh đi tới khách sạn đặc biệt chuẩn bị động phòng.
Mở cửa cô liền sợ ngây người, trên
vách tường là hoa bách hợp màu hồng nhạt dán tên mình “Vi Vi”, phía dưới chỉ dùng hoa hồng đỏ xếp thành “Anh yêu em” – “Vi Vi, anh yêu em” cô cảm động lấy tay che mặt.
“Bà xã, thích không? Đây chính là anh tự tay dán đó.” Uông Hạo Thiên từ phía sau ôm lấy cô.
Thích Vi Vi lại xoay người ôm lấy anh. “Ông xã, em cũng yêu anh.”
“Anh muốn xem thử rốt cuộc sẽ yêu anh
như thế nào.” Uông Hạo Thiên đưa tay ôm lấy cô đi vào trong phòng, cô lại một lần nữa ngây người, trên giường chỉ dùng từng đóa
hoa màu lam xếp thành hai trái tim cùng một chỗ.
“Ông xã, em rất cảm động. Sao anh có
thể lãng mạn như thế chứ?” Thích Vi Vi lấy tay ôm chặt anh, cô
chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy.
“Ngốc, bởi vì anh yêu em.” Uông Hạo
Thiên dùng tay sờ sờ cái mũi nhỏ của cô. “Bởi vì yêu cho nên
không có lý do gì cả.”
“Vậy anh nhất định phải thật yêu em,
sau này chỉ được yêu một mình em.” Ánh mắt Thích Vi Vi chớp
động vẻ dịu dàng chưa từng có.
“Khó mà làm được.” Anh thật nghiêm túc nhìn cô.
“Vì sao?” Lòng của cô đột nhiên căng thẳng.
“Anh còn phải yêu con anh nữa, anh không yêu, ai sẽ yêu.” Môi của anh lộ ra ý cười.
“Đáng ghét.” Cô lấy tay đánh vào lồng ngực anh, anh dám trêu đùa cô.
“Ha ha ha ha.”
Sau khi kết hôn.
“Vi Vi, cái này nhất định phải uống, rất dinh dưỡng, như vậy cháu của mẹ mới có thể lớn lên khỏe
mạnh được.” Bà Uông bưng sữa hoa quả đi đến, dặn dò nói.
“Vâng, mẹ.” Tuy rằng Thích Vi Vi thật
đau đầu nhưng mà cô ngại làm trái ý mẹ chồng, dù sao bà cũng
vì muốn tốt cho mình cùng đứa bé. Kể từ khi biết trong bụng
mình là con trai, mẹ chồng quả thực quá mức quan tâm.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mẹ cùng con đi bệnh viện kiểm tra.” Bà Uông nở nụ cười, con dâu
này thật nghe lời, bà rất thích.
“Vâng ạ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một
chút.” Thích Vi Vi nâng bụng nói, đợi bà vừa đi khỏi Daisy liền chạy đến không chút khách khí đem hoa quả đều đút vào trong
miệng của mình.
“Vi Vi, chị không biết bây giờ cơm chiều em đều không dám ăn, sợ ăn không vào hoa quả này khiến chị không biết trả lời với mẹ thế nào.” Daisy một hơi uống sạch sữa.
“Cám ơn em, Daisy. Sau này em có việc chị cũng sẽ giúp em.” Thích Vi Vi cười nói, cô thật là tốt.
“Vi Vi, thật ra mấy thứ này cũng rất tốt, vì sao chị lại không ăn?” Daisy kỳ quái hỏi.
“Chị đâu có không ăn, em không biết mẹ
buổi sáng một ly sữa, trưa một ly sữa, tối một ly sữa, còn có
hoa quả này nữa. Giữa trưa chị đã ăn một phần rồi, nếu buổi
tối ăn nữa dạ dày của chị sẽ không chịu được, nhưng mà chị lại ngại không muốn từ chối tâm ý của mẹ cho nên đành phải để cho em cùng Hạo Thiên ăn hộ.” Thích Vi Vi khổ sở nói.
“Là vậy à? Nếu không để em nói với
mẹ, cũng nhờ Hạo Thiên nói, tránh cho chị mỗi ngày phải khó
xử.” Daisy nói.
“Không được, nếu muốn nói vẫn là chị tự mình nói có vẻ tốt hơn.” Thích Vi Vi nói.
“Cũng được, chị sớm nói đi, em cho chị biết mẹ là người thấu tình đạt lý nha.” Daisy nói.
“Được, chị biết rồi, chị sẽ tìm một cơ hội để nói.” Vi Vi nói.
“Nói cái gì?” Uông Hạo Thiên vừa đi làm về thì nghe được câu này.
“Anh, chị dâu không muốn buổi tối ăn
cái này nhưng mà mẹ vẫn giống như trước kia đưa sữa và hoa quả
cho chị nên chị nói tìm một cơ hội nói với mẹ , không cần mang
những thứ này đến nữa.” Daisy trả lời rất nhanh, đem một miếng hoa
quả cuối cùng cho vào miệng. “Em đi ngủ, hai người nghỉ ngơi
đi.”
Khóe môi Uông Hạo Thiên hàm chứa ý
cười, ra vẻ khó hiểu nói: “Sao anh lại thấy ở trong điện thoại của Thiên Lỗi có hình của em?”
Daisy sửng sốt, mặt lập tức trở nên đỏ.
“Hình?” Thích Vi Vi nói, lúc đầu vẫn
không rõ nhưng nhìn đến dáng vẻ ngượng ngùng của cô lập tức
hiểu được, cầm lấy tay cô. “Daisy, có phải em cùng Thiên Lỗi?”
“Không phải, không để ý đến hai người, em đi xuống trước.” Daisy chạy nhanh xuống lầu.
“Ông xã, bọn họ khi nào thì hòa
hợp, sao em tuyệt nhiên không biết gì?” Thích Vi Vi đem thân thể
cồng kềnh dựa vào trong ngực anh.
“Không chỉ em, nếu không phải hôm nay
anh vô tình nhìn thấy, anh cũng không biết. Hai cô cậu này lại có
thể ngầm quan hệ.” Uông Hạo THiên nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng
của cô.
“Nếu không chúng ta giúp bọn họ một
phen, Sở Thiên Lỗi cũng lớn tuổi rồi, thế nào?” Thích Vi Vi
ngẩng đầu nhìn anh.
“Quên đi, để cho bọn họ thuận theo tự nhiên. Chúng ta đừng hảo tâm lo, có khi còn làm hỏng việc, có
thời gian vẫn là quan tâm con anh thì hơn.” Anh không phải không
muốn mà chuyện tình cảm vốn là chuyện của hai người.
“Được rồi.” cô gật đầu.
Ba tháng sau.
“Thiên Lỗi, vào đây, mau ngồi. Có
phải tìm Hạo Thiên không? Nó đang ở trên lầu, để dì gọi nó
xuống.” Bà Uông nhiệu tình hô.
“Không, không dì à. Con không phải tìm Hạo Thiên, con đến tìm dì.” Sở Thiên Lỗi cuống quýt nói.
“Tìm dì?” Bà Uông kinh ngạc nhìn anh, sau đó ngồi xuống. “Có chuyện gì con nói đi.”
“Lấy con?” Daisy hiển nhiên giật mình
không ít, nhìn anh bất mãn cùng trách cứ nói: “Anh lấy em vì
sao không nói với em trước?”
“Bởi vì anh muốn làm cho em ngạc nhiên vui mừng.” Sở Thiên Lỗi nhìn cô, vẻ mặt thâm tình.
Không đợi Daisy nói chuyện, trên lầu
liền truyền lại tiếng nói của Thích Vi Vi. “Thật tốt quá, em
vốn đang nhắc tới anh vì sao chưa đến cầu hôn, không nghĩ đến
anh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Uông Hạo Thiên giúp đỡ cô từ trên lầu đi xuống.
“Cái gì không phụ sự mong đợi của mọi người. Tôi còn chưa nói muốn gả cho anh ấy đâu.” Vẻ mặt Daisy ửng hồng.
“Ồ, vậy đừng gả.” Uông Hạo Thiên
nói. “Thiên Lỗi, ngày hôm qua phỏng vấn thư ký kia cho cậu, thấy thế nào? Có thích không? Tôi cũng không phải là cố ý tìm thư
ký cho cậu mà là vì tìm vợ cho cậu.”
“Người đó cũng không tệ lắm, có
điều còn có người nào đó. Nếu như người nào đó không đồng ý
tôi cũng chỉ có thể dùng tạm.” Sở Thiên Lỗi lập tức hiểu
được, phối hợp nói.