Thấy lý do cô nói cũng thật hợp lý, Uông Hạo Thiên gật gật đầu: “Vậy được rồi, có điều hôm nay cô phải về nhà đúng giờ, chuẩn bị cơm tối cho tôi ăn.” “Làm cơm tối cho anh ăn? Anh không đi xã giao sao? Huống chi trong hợp đồng không có quy định tôi phải làm cơm tối cho anh ăn.” Thích Vi Vi nói thầm, rõ ràng là không đồng ý.
“Nói nhảm, trên người tôi có vết thương, có thể đi ra ngoài uống rượu xã giao sao? Tất nhiên là phải về nhà dưỡng thương rồi.” Uông Hạo Thiên tức giận nói.
“Nhưng mà buổi tối tôi phải đi làm thêm, làm sao bây giờ?” Thích Vi Vi hỏi anh, cô không nghĩ sẽ bỏ qua cuộc hẹn với anh Thiên Tứ của mình, lại nói nơi này cũng hoàn toàn không phải nhà của anh.
“Không thể xin nghỉ, thì bỏ việc.” Uông Hạo Thiên trả lời thật tự nhiên, dù sao vết thương này cũng là do cô gây ra, đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm.
“Xin nghỉ?” Cô ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới anh lại nghĩ ra cớ này, vậy phải làm sao bây giờ? Có rồi, lập tức nói: “Hôm nay không được, tôi đã không kịp xin phép, với lại ông chủ đã hai ngày rồi không có ở cửa hàng, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ xin phép nghỉ, mãi cho đến khi vết thương của anh lành hẳn, có được không?”
Uông Hạo Thiên nhìn cô, thật sự không thể xin nghỉ sao? Hay là không muốn xin nghỉ đây?
Thích Vi Vi bị anh nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, nhanh chóng giải thích: “Anh cũng biết, xin nghỉ bất ngờ như vậy là rất khó.”
“Cô đã nói như vậy, nếu tôi không đồng ý thì có phải là kẻ rất không biết điều hay không?” Uông Hạo Thiên nói, hiếm khi thấy cô giải thích, thôi thì lần này cho qua đi.
“Cám ơn.” Thích Vi Vi khách sáo nói, nhưng thật ra trong lòng của cô lại không cho là anh tốt, anh cũng không phải không có nhà, tại sao cứ nhất định phải quay về nơi này, vả lại huống chi, anh có nhiều phụ nữ bên cạnh như vậy, đi chỗ nào mà không được…………
Trên lớp học.
Đàm Tiếu Tiếu thấy cô cứ không ngừng cười trộm, rốt cuộc nhịn không được, lấy tay khều khều cô, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vui vậy? Nãy giờ cứ luôn miệng mỉm cười, mau nói cho mình nghe đi.”
“Học trước đi, lát nữa mình nói cho cậu nghe, à, đúng lúc mình cũng có chuyện muốn nói với cậu.” Thích Vi Vi ra vẻ thần bí.
“Được.” Nhưng sự tò mò của Đàm Tiếu Tiếu vẫn không ngừng dâng lên, trong lòng cứ mãi suy đoán, chẳng lẽ là người đàn ông cô ấy yêu cũng yêu cô ấy? Hay là xảy ra chuyện gì khác?
Thật vất vả đợi cho đến khi tan học, vừa ra khỏi phòng học, Đàm Tiếu Tiếu liền khẩn cấp hỏi: “Nói nhanh lên, có chuyện gì? Làm người ta hồi hộp muốn chết nè.”
“Tiếu Tiếu, cậu gấp cái gì?” Thích Vi Vi nhịn không được nở nụ cười, lúc này mới nói: “Mình muốn nói với cậu một tiếng, sáu giờ tối nay mình sẽ rời khỏi cửa hàng tiện lợi, cậu giúp mình xin nghỉ nhé.”
“Tại sao? Cậu có việc gì hả?” Đàm Tiếu Tiếu thấy cô không kể cho mình nghe, thì có chút mất mác.
“Ừm.” Cô cười với vẻ mặt ngọt ngào: “Tối nay bảy giờ, anh Thiên Tứ đợi mình ở rạp chiếu phim Lệ Hoa.”
“À….Hẹn hò.” Lúc này Đàm Tiếu Tiếu mới chợt hiểu ra.
“Cứ cho là vậy đi.” Thích Vi Vi mỉm cười, gật gật đầu, sau đó nói tiếp: “Cậu cũng biết đó, trước kia mình phải chăm sóc mẹ, nên từ trước tới nay chưa từng cùng anh Thiên Tứ ra ngoài, tuy rằng bọn mình đều có tình cảm với nhau, nhưng vẫn luôn giữ ở trong lòng, cậu biết không? Ngày hôm qua anh ấy nói với mình, anh ấy yêu mình, muốn bọn mình có một bắt đầu hoàn toàn mới, trong giây phút đó, mình rất hồi hộp, cũng rất vui vẻ, ngày hôm qua là ngày hạnh phúc nhất trong vài năm gần đây của mình.”
“Mình biết, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của cậu, mình thật sự vui mừng thay cho cậu.” Đàm Tiếu Tiếu có chút hâm mộ cô, đột nhiên lại lo lắng hỏi: “Vậy anh ấy có biết bây giờ cậu…………”
“Không biết.” Thích Vi Vi lắc đầu, đây là nổi khỗ trong lòng của cô, cho dù thân thể vẫn còn nguyên vẹn, nhưng giấu diếm anh, cô vẫn cảm thấy có chút lừa gạt.
“Ừm, cậu nên làm sao nói với anh ấy đây? Hay là đừng nói, cuộc sống đôi khi cũng cần phải nói dối.” Đàm Tiếu Tiếu cười an ủi cô.