Thích Vi Vi lấy tay nắm chặt quần áo trước ngực, hoảng sợ nhìn anh, không ngừng lui về phía sau.
Uông Hạo Thiên lại một lần nữa áp chế cô dưới thân, cố gắng kìm nén miệng vết thương đang đau đớn, phẫn nộ nhìn chằm chằm cô: “Cô nghĩ làm như vậy để bảo vệ sự trong sạch sao? Cô đừng quên, cô là do tôi dùng tiền mua về, là cô bán thân để đổi lấy.” Nói xong lại bắt đầu xé rách quần áo của cô.
“Đừng mà, van xin anh đừng làm vậy, buông tha tôi, anh đã hứa với tôi, một tuần không chạm vào tôi…………” Thích Vi Vi thật sự sợ hãi, liên tục khóc lóc cầu xin………
“Không chạm vào cô, vậy điều kiện trước tiên là gì?” Tay của Uông Hạo Thiên vói vào trong váy của cô…………..
“A……….” Cô hô to một tiếng thê lương. “Anh buông tay, anh mau buông tay.”
“Buông tay? Hôm nay tôi phải sử dụng quyền lợi của tôi, một trăm năm mươi vạn, tôi không thể phí phạm.” Uông Hạo Thiên đột nhiên kéo váy của cô ra………..
“Đừng………” Thích Vi Vi hoảng sợ khi nhìn thấy tay của anh vẫn còn đang ở trong
váy, thân thể không ngừng run rẩy, cô biết hôm nay cô trốn không thoát,
trong nháy mắt sức lực trong cơ thể dường như bị người ta rút ra hết,
tay chân bủn rủn vô lực, chậm rãi từ bỏ giãy dụa, nhìn anh, trên khóe
môi mang theo nụ cười châm chọc và chua xót: “Anh nói đúng, tôi
là do anh dùng tiền mua tới, là tôi dùng thân thể để đổi lấy, anh hẳn là nên sử dụng quyền lợi của mình, để đạt được giao dịch của anh.” Nói xong, cô nhắm mắt lại, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra, âm thầm rơi trên ghế sô pha, trong nháy mắt cũng biến mất.
Đột nhiên
cảm nhận được cô không giãy dụa nữa, lại nhìn thấy khóe mắt đầy nước của cô từng giọt từng giọt như thấm vào lòng anh, bỗng dưng làm anh rung
động, khiến động tác của anh dừng lại một chút, nhìn thấy quần áo của cô bị mình xé rách hỗn độn, nhìn thấy bộ dáng mặc người xâm phạm, chịu
đựng bị khi dễ, đột nhiên tỉnh táo lại, anh đang làm cái gì? Anh muốn
phụ nữ, khi nào thì cần phải ép buộc phụ nữ phải thuận theo mình? Anh
nhất định là bị cô chọc giận đến điên rồi, cho nên mới mất hết lý trí
làm ra những chuyện điên cuồng như vậy………….
Bất chợt cảm giác anh rời khỏi thân thể của mình, Thích Vi Vi mở to mắt, thì thấy
anh đã ngồi dậy, đứng bên cạnh ghế sô pha nhìn chằm chằm mình, thân thể
nhịn không được vẫn còn run rẩy một chút, dùng tay che chắn thân
mình………….
Nhìn thấy cô kinh hoảng như thế, Uông Hạo Thiên biết mình đã dọa cô sợ hãi, anh cũng không hiểu được vừa rồi tại sao mình lại làm như vậy? Xoay người bước
ra khỏi cửa, lái xe rời khỏi biệt thự, anh cần yên tĩnh một chút.
Thích Vi Vi
nhìn thấy anh rời đi, nghe cửa đóng “ầm” một tiếng làm cho cô giật mình, vội vàng đứng dậy, cầm lấy quần áo bỏ chạy lên lầu, đóng cửa lại, phải
dựa vào trên cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống, lên tiếng khóc lớn, thiếu
chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, cô đã ***, tuy rằng cô biết giờ phút cô nhận tấm chi phiếu đó, cô đã bán chính mình, nhưng khi thật sự đối diện với tất cả mọi việc, cô lại không có dũng khí…………..
Uông Hạo Thiên trực tiếp lái xe một mạch trở về căn nhà mà mình vẫn thường ở.
“Thiếu gia, cậu đã trở lại.” Người hầu trong nhà nhìn thấy anh, vội vàng chào hỏi.
Sắc mặt anh
khó coi, hoàn toàn không để ý tới bọn họ, lập tức đi lên lầu trở lại
phòng ngủ, đứng trước cửa sổ sát mặt đất, lấy một điếu xì gà từ trong
túi ra, ánh mắt chăm chú nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng phun ra hít vào.
Anh không
biết tại sao hôm nay bản thân lại không thể khống chế được? Không hiểu
sao thái độ không sợ trời không sợ đất của mình khi gặp cô liền hoàn
toàn thay đổi, lại càng không hiểu được, bản thân sao lại dễ dàng bị cô
chọc giận hết lần này tới lần khác? Đến mức làm ra những chuyện khiến
người ta khinh thường đến thế?
Càng nghĩ
càng không hiểu được, tại sao cô hẹn hò với người đàn ông khác mà mình
lại phẫn nộ như vậy? Chẳng lẽ anh để ý cô sao? Không, chuyện này thật
buồn cười, làm sao có thể xuất hiện trên người anh, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ để ý anh, khi nào thì anh để ý đến phụ nữ chứ?
Xem ra, anh thật sự cần bình tĩnh một chút, suy ngẫm thật kỹ, xem gần đây mình bị làm sao vậy?