Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 87: Anh thích em



Trong vườn nho, nơi nơi đều là màu tím của nho chín.

Thích Vi Vi cầm trong tay rổ nhỏ, vẻ mặt hưng phấn không ngừng chỉ huy anh: “Chùm kia, chùm kia…”

“Được, chùm này đúng không?” Uông Hạo Thiên phối hợp, hái ném vào rổ trên tay cô. Nhìn thấy trong rổ đã đầy, đưa tay bóc một quả bỏ vào miệng cô.

“Cám ơn.” Cô hé miệng, lại thấy anh cầm quả nho bỏ sang miệng anh.

“Anh trêu em hả?” Thích Vi Vi giả bộ tức giận đánh anh, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

Uông Hạo Thiên giữ lấy đầu cô, hôn lấy môi cô, dùng đầu lưỡi đẩy trái nho trong miệng sang cho cô…

Mắt Thích Vi Vi mở lớn, khẽ đẩy anh ra: “Này, người ta nhìn thấy bây giờ.” Nghĩ tới bộ dáng cười trộm của người khác, cô ngượng ngùng cúi đầu.

“Người ta dâu có liên quan đến mình. Nào, lại đây anh tiếp tục giúp em ăn.” Uông Hạo Thiên mặc kệ ai sẽ nhìn thấy.

“Không thèm.” Thích Vi Vi khẽ mỉm cười, chạy đi.

“Còn dám chạy trốn, xem anh làm thế nào bắt được em nhé.” Uông Hạo Thiên làm bộ đuổi theo cô, hai người đùa giỡn vui vẻ trong vườn nho…

****************

Sáng sớm, cả hai đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô không mở mắt vì đó không phải điện thoại của cô.

Uông Hạo Thiên cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là người nhà ở Mỹ gọi về: “Mẹ, là mẹ à, mới sáng sớm đã gọi có chuyện gì ạ?”

“Bảo bối, mẹ rất nhớ con, mau trở về đi, bằng không con sẽ không còn gặp được mẹ con nữa đâu.”Giọng nói trong điện thoại như muốn khóc.

“Mẹ, mẹ đừng làm rộn con nữa, con đã bề bộn nhiều việc lắm rồi.” Anh đau đầu trả lời, lần nào mẹ anh cũng dùng chiêu này lừa anh về, anh đã miễn dịch rồi.

“Con… thằng nhóc này, con vội cái gì? Không phải đang cùng với đàn bà đó chứ? Con có thể ở cùng với đàn bà, sao không thể về với mẹ con chứ? Mẹ con cũng là đàn bà nha..”

“Sao nào, sao nào, lộ bài rồi. Mẹ, đừng loạn nữa, không có chuyện gì con cúp máy nha.” Anh biết mẹ anh giả bộ không nổi một phút đồng hồ.

“Con à, mẹ mặc kệ thế nào, con phải lập tức trở về đây, nếu không trở về sẽ thật sự không còn nhìn thấy người mẹ này nữa đâu.” Đầu bên kia đã chuyển giọng uy hiếp.

“Được, con về, nhưng đó không phải là sợ mẹ đâu.” Uông Hạo Thiên bất đắc dĩ nói, anh còn có thể không đồng ý sao?

“Đây mới là con ngoan của mẹ chứ, mau trở về, mẹ nhớ con.” Đầu dây bên kia đắc ý cười.

“Được rồi, con chuẩn bị liền.” Anh bóp bóp trán, buông điện thoại xuống. Đã năm mươi tuổi rồi sao còn diễn trò như trẻ con vậy.

“Là mẹ anh sao? Bà ấy làm sao vậy?” Thích Vi Vi hỏi.

“Còn có thể làm sao? Muốn anh về thăm bà đó mà. Về thì cứ nói thẳng, còn gạt anh là sinh bệnh. Lần nào cũng dùng cớ này, bà ấy cũng không thấy mệt.” Anh quay người ôm lấy cô.

“Dù có nói như vậy cũng là mẹ mình, còn nữa, bà ấy chẳng qua là muốn anh trở về mà thôi, anh hẳn nên về thăm chứ?” Thích Vi Vi mỉm cười nói, đối với mẹ của anh có chút hảo cảm, vả lại, mẹ làm nũng với con cũng ít thấy qua.

“Anh có thể không về sao? Nếu anh không về anh sẽ không có một ngày yên ổn đâu. Bà ấy mỗi ngày sẽ gọi điện một phen nước mũi một phen nước mắt nói với anh bà ấy có bao nhiêu đáng thương thôi.” Anh lắc lắc đầu.

Nghe thấy anh nói thật sự phải đi, lòng cô khẽ chùng xuống: “Anh chuẩn bị khi nào thì đi? Khi nào thì quay lại?”

“Sao rồi? Lưu luyến anh à?” Uông Hạo Thiên mỉm cười nhìn cô.

“Ai thèm lưu luyến, em chỉ ước gì anh đi ngay bây giờ.” Thích Vi Vi lườm anh, nhưng không che dấu được mất mát trong lòng.

“Yên tâm đi.” Uông Hạo Thiên hôn lên mặt cô một cái: “Hôm nay anh đi, sẽ nhanh chóng trở lại, muộn lắm là một tuần thôi. Em nhớ tự chăm sóc mình cho tốt, cho phép em nhớ đến anh đó.”

“Anh đi bây giờ sao? Có cần em chuẩn bị đồ đạc cho anh không?” Cô ngồi dậy, thật ra cô rất muốn nói để em tiễn anh nhé?

“Không cần đâu, anh sẽ sai người xử lý. Tới nơi rồi sẽ gọi điện cho em.” Uông Hạo Thiên nói.

“Vâng, vậy tạm biệt.” Thích Vi Vi gật đầu, nghĩ tới anh đi rồi, trong lòng không hề thấy thoải mái, ngược lại còn có chút cảm giác không nói được thành lời.

“Tạm biệt, anh sẽ quay về nhanh thôi.” Uông Hạo Thiên ngồi ghé bên cạnh cô, thì thầm vào tai cô:“Thật ra, anh rất thích em.” Không nhìn thấy vẻ giật mình của cô, anh đã xoay người đi xuống lầu.

Hơn nửa ngày cô mới phản ứng lại, chạy ra cửa sổ, vén tấm rèm nhìn thấy anh lái xe rời đi, vẻ mặt đầy kích động. Anh nói anh thích mình…

Lấy tay ôm chặt ngực, tâm tình vui sướng kích động này cô chưa từng trải qua, chẳng lẽ đây là tình yêu sao?

Có điều cô không ngờ được rằng anh đi rồi một chút tin tức cũng không có, chờ cho đến khi anh trở lại đã mang về cho cô một tin không tưởng tượng nổi.

Thích Vi Vi kích động một ngày chỉ vì một câu nói đơn giản trước khi đi của anh. Mãi cho đến buổi tối mới dần bình tĩnh lại, nhưng cô đột nhiên cũng hiểu được một chuyện, kỳ thật cô thật sự yêu anh, bất luận có phủ nhận với chính mình thế nào đi nữa, cô vẫn phải thừa nhận cô không phủ nhận được con tim của mình.

Có điều cô cũng rất hiểu mình giống như cô bé lọ lem, sao có thể với được nhà giàu có như vậy, vả lại, đàn bà của anh nhiều như vậy, nói không chừng rất nhanh cô cũng sẽ chỉ là người thoảng qua đối với anh. Nghĩ tới đó tim thật đau, nhưng cô phải nhắc nhở mình không thể lấn sâu vào tình yêu đối với anh…

Cô cứ việc cảnh báo mình bao nhiêu lần, nhưng vẫn không quản nổi lòng mình, vẫn hàng ngày bên cửa sổ ngóng chờ anh trở lại. Anh đi rồi cô mới biết mình nhớ anh thế nào.

Trong quán ăn nhanh, Hoàng Thiên Tứ nhìn cô có vẻ không yên lòng, lại đăm chiêu, tay quấy ly nước nhưng căn bản không biết đang suy nghĩ gì.

“Vi Vi…” Anh khẽ gọi, nhưng cô lại không có phản ứng. Ánh mắt anh lóe lên một tia phức tạp.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cô dường như giật bắn mình, vội lôi điện thoại ra, nhưng căn bản không phải điện thoại của cô mà là của người khác. Vẻ mặt thất vọng buông điện thoại xuống.

“Vi Vi, em đang đợi điện thoại sao?” Anh hỏi, điện thoại của ai khiến cô khẩn trương như vậy, vẻ mặt thì luôn hoảng hốt. Gần đây khi đi cùng anh, cô thường là người một nơi tâm một nẻo, có hỏi cô cũng không chịu nói.

“Hả?” Thích Vi Vi sửng sốt, liền nhìn thấy trong mắt anh vẻ bi thương, mới phát hiện mình đã làm tổn thương anh. Cùng anh đi ra ngoài cô vẫn coi anh là người thay thế, cho nên không nói chuyện nhiều với anh. Cô khi nào lại trở thành bộ dạng như vậy, thật đê tiện, đáng giận… không được, ai cô cũng có thể làm tổn thương, duy có Thiên Tứ là không được. Cố gắng mỉm cười nói: “Là chờ điện thoại của Tiếu Tiếu, nhưng mà không thể nói cho anh được. Đây là bí mật của con gái nha.”

“Chỉ cần em không muốn nói, anh sẽ không hỏi nữa.” Nghe được lời giải thích của cô, Hoàng Thiên Tứ dịu dàng nói. Có lẽ mình đã quá đa tâm rồi.

“Anh Thiên Tứ, anh không cần tốt với em như vậy, cũng không cần chiều em quá, em sẽ bị anh làm hư mất.” Trong lòng cô tràn đầy áy náy nhìn anh.

“Vi Vi, em là người con gái anh yêu, anh không chiều em thì chiều ai? Anh còn muốn chiều em cả đời này.” Anh vẫn tươi cười dịu dàng như trước.

“Đây là anh nói đó nhé, phải chiều em cả đời không được nuốt lời.” Cô tận lực tươi cười, nhưng trong lòng thầm nói với anh câu xin lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.