Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1004



“Tôi cùng với Thẩm Tứ tiên sinh, trong sạch rõ ràng. Trước đó, giữa chúng tôi thậm chí cũng không quen biết nhau. Năm đó, nhà họ Mai làm đủ loại chuyện với tôi như thế, Thẩm Tứ tiên sinh động lòng trắc ẩn, giúp tôi một phen, nhưng không vì thế mà kể công, chúng tôi rất nhanh liền không có qua lại gì nữa. Mãi đến hôm nay, sau năm năm, một người không có bất kỳ nền tảng cũng như quan hệ xã hội như tôi, vì đứa nhỏ, bất đắc dĩ mới nhờ tới Thẩm Tứ tiên sinh giúp đỡ, chúng tôi mới lại liên hệ với nhau. Cho nên, Thẩm Tứ tiên sinh vô cùng oan uổng? Chẳng qua là một khoản nợ khó đòi giữa tôi và nhà họ Mai, nhà họ Mai dựa vào cái gì mà dám hùng hồn đem ham muốn lợi ích của cá nhân mình đặt trên người Thẩm Tứ tiên sinh thiện lương này chứ? Vì sao lại muốn lấy đạo đức để trói buộc một người tốt? Đây là được gọi là bạn bè sao?”

“Mai Tùng Lâm luôn mồm nói là bạn bè với Thẩm Tứ tiên sinh, thử hỏi các vị ngồi đây, bạn bè của các vị đối xử với các vị như thế, các vị có cảm thấy thờ ơ không? Thị phi đúng sai của năm đó, tôi đã không muốn nói nữa. Chỉ nói riêng hiện tại. Tôi cùng nhà họ Mai đã phân biệt rõ ràng với nhau. Tôi có quyền tự do yêu bất kỳ người nào khác chứ? Tôi có quyền giám hộ đối với đứa nhỏ chứ? Nhà họ Mai dựa vào cái gì mà can thiệp vào sự tự do và quyền lợi của tôi? Nhà họ Mai các ngươi thật sự coi mình là chúa đất, không làm gì không được rồi? Đến tự do hôn nhân của người không liên can cũng xen vào can thiệp?”

“Tư Nhiên là con trai của tôi, tên nó nằm trong sổ hộ khẩu của tôi, tôi là người dám hộ một trăm phần trăm của nó. Các người không được sự đồng ý của tôi thì đừng mong cướp nó đi, thử hỏi người họ Mai các người, trong mắt có pháp luật không vậy?” Tư Y Cẩm nói từng câu từng câu sắc bén, khiến Mai Tùng Lâm và Mai Linh đều không nói được câu gì.

Tư Y Cẩm chủ động đem vết sẹo năm đó vạch trần ra hết, những người không biết tình hình ở trong hộ trường, trong nháy mắt đều ồ lên.

Nhất là những người phụ nữ, càng đồng tình với Tư Y Cẩm, vì thế đều đứng ra thay cô nói chuyện: “Thật là thú vị. Trên thế giới này thật sự là không thiếu người có da mặt dày mà. Năm đó giấu diếm thân phận đã kết hôn để cùng người khác yêu đương là đã đủ cặn bã rồi, sau khi mang thai rồi bắt người ta đi phá giờ còn đòi quyền giám hộ cho đứa nhỏ? Thật đúng là không biết xấu hổ mà.”

“Chả trách người nhà họ Mai vẫn luôn che dấu chuyện này, thì ra là như vậy. Chúng ta đã hiểu lầm Tư tiểu thư rồi. Loại chuyện này, đừng nói là người không có nền tảng và quan hệ xã hội, đến chúng ta nếu gặp phải loại chuyện như thế cũng có thể tức đến nổ cả phổi rồi. Người nhà họ Mai quả thực là lớn mặt thật.”

“Tôi còn nghe nói, nhà họ Mai nhiều thế hệ trong sạch, người nào cũng đều là chính nhân quân tử. Hiện giờ xem ra, còn không bằng những người như chúng ta. Ngụy quân tử, còn không bằng đám tiểu nhân như chúng ta đâu.”

“Đúng vậy. Càng là người tự xưng là thanh cao, thì càng xấu xa không chịu nổi. Tôi cũng là người làm mẹ, tôi ghét nhất là những loại người như vậy. Người ta đã là một người phụ nữ bị chà đạp, hủy hoại rồi, lại còn muốn cướp đi đứa con trai duy nhất của người ta, lương tâm ở đâu chứ?”

“Tôi cảm thấy Thẩm Tứ tiên sinh mới thực là một người đàn ông. Đã biết rõ tình hình của Thi tiểu thư, vẫn không chùn bước để được sống chung với cô ấy. Được rồi, tôi lại tin vào tình yêu rồi.”

...

Tiếng bàn luận sôi nổi xung quanh, từng câu từng câu chui vào lỗ tai của Mai Tùng Lâm, người Mai Tùng Lâm lung lay một chút, suýt nữa ngã ngay tại chỗ.

Hắn vạn lần không ngờ tới kết quả lại như vậy.

Không phải, không nên như vậy.

Mai Linh lập tức đỡ lấy Mai Tùng Lâm, nhìn hắn đầy lo lắng: “Ba?”

Mai Tùng Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ, nói: “Cậu thực sự quyết định muốn ở chung một chỗ với cô ta?”

Thẩm Tứ ngạo nghễ trả lời: “Đúng vậy! Hơn nữa không ai có thể mang Tư Nhiên đi mà không có sự đồng ý của cô ấy. Thẩm gia nhà tôi sẽ quan tâm đến cùng.”

Mai Linh cũng hỏi: “Cho dù bác gái không đồng ý?”

“Tôi sẽ khiến bà ấy đồng ý. Đó là việc của tôi, cảm phiền không cần bao biện làm thay.” Ánh mắt Thẩm Tứ mang theo tia lạnh lẽo nhìn Mai Linh: “Mai tiểu thư, về sau mong cháu đừng tới gần tôi. Tôi đã có bạn gái rồi, tôi không muốn để bạn gái tôi lo lắng. Tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy cả đời. Từ hôm nay, bên cạnh tôi ngoài cô ấy sẽ không có người phụ nữ nào khác.”

Sắc mặt Mai Linh trở nên trắng bệch, môi giật giật, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói được chữ nào.

Tư Y Cẩm lộ vẻ cảm động, liền ôn nhu như vậy mà nhìn Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ nắm lấy tay Tư Y Cẩm, đặt lên đó một nụ hôn.

Bởi vì yêu, cho nên nguyện ý gần nhau cả đời.

Bởi vì yêu, cho nên cam nguyện một đời chỉ có một người phụ nữ.

Bởi vì yêu, cho nên, ba ngàn con sông nhưng chỉ uống một gáo nước, thiên hạ vạn người nhưng tôi chỉ cần mình em.

Tư Y Cẩm ôn nhu đáp lại: “Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu của anh. Những năm tháng trước kia, tuy rằng đã bị phụ lòng. Hiện tại, em nguyện ý đối xử với anh, đối xử với năm tháng tương lại thật tốt.”

Thẩm Tứ nghe vậy, trong nháy mắt nở rộ ý cười.

Mọi người ở hiện trường đều thấy rõ rồi.

Đây đích thực là chân ái.

Chỉ có yêu nhau thực sự, mới có ánh mắt ôn nhu như thế.

Loại này ánh mắt, không thể giả được.

Mọi người có mặt đều đồng thời vỗ tay chúc phúc cho bọn họ.

Mai Tùng Lâm cùng Mai Linh đứng giữa đám người, bị cô lập trơ trọi một bên.

Từ hôm nay trở đi, nhà họ Mai mà Mai Tùng Lâm đại diện, hoàn toàn mất hết danh dự.

Cho dù là Mai Linh, cũng sẽ bị ảnh hưởng, ở trong xã hội thượng lưu, không còn có một vị trí nhất định.

Mai Tùng Lâm và Mai Linh thật sự là không còn mặt mũi để tiếp tục đứng đó, lúc nhìn thấy đám người kia hướng về phía Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm chúc phúc cho họ, chỉ có thể ỉu xìu mà rời khỏi hội trường.

Tư Y Cẩm quay đầu lại tìm kiếm một hồi lâu cùng không thấy dấu vết của bọn họ.

Nếu bọn họ đã chấm dứt chiến tranh như vậy, cũng coi như giải quyết xong một nỗi băn khoăn.

Sợ là sợ...

Thôi bỏ đi, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn (*).

Vốn chỉ là một buổi tiệc bình thường, qua tiết mục chen vào này, dường như lại trở thành tiệc công khai tình cảm của Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm rồi.

Buổi tiệc kết thúc, Thẩm Tứ lái xe đưa Tư Y Cẩm về nhà.

Ở trên đường trở về, Tư Y Cẩm nhịn không được hỏi anh: “Có đáng không?”

Thẩm Tứ đáp lại bằng một nụ cười: “Em nói xem? Chúng ta cũng không phải là trẻ con nữa, nên làm gì, không nên làm gì, rõ ràng rành mạch, không phải sao?”

Tư Y Cẩm cũng cười nhẹ theo.

Hai người không hề nói gì nữa, nhưng, yên lặng lại càng cảm động lòng người.

Bởi vì Thẩm Tứ đã công khai tình cảm, tin tức rất nhanh liền đến tai của mợ tư, cũng truyền đến Thẩm gia ở Đông Bắc phương xa.

Mợ tư thiếu chút nữa tức đến phát điên.

Bà vừa chuẩn bị gọi cho Thẩm Tứ, mắng cho anh một trận té tát.

Không đợi cho bà gọi điện qua, Thẩm lão phu nhân đã gọi điện thoại đến trước.

Mợ tư vừa thấy là điện thoại của mẹ chồng, nhanh chóng bắt máy: “Mẹ, có việc gì ạ?”

“Con không phải muốn tìm lão tứ tính sổ đấy chứ?” Thẩm lão phu nhân hiện giờ tinh thần rất tốt, cho nên cũng không vòng vèo với con dâu mình, nói thẳng vào vấn đề: “Lão Tứ đã báo trước với ta rồi, hôn nhân đại sự của nó, con không cần hỏi nữa. Trừ khi con định để lão Tứ cả đời này độc thân không lấy vợ, nếu không thì đừng nhúng tay vào. Lão Tứ cũng hơn ba mươi tuổi rồi, làm việc gì cũng có tính toán.”

“Mẹ.” Mợ tư nhất thời sửng sốt: “Mẹ đồng ý? Cái cô Tư Y Cẩm kia...”

Thẩm lão phu nhân đáp lại đầy khí phách: “Thẩm gia chúng ta, còn có cái gì không thể chấp nhận? Hôn lễ của Tiểu Lục và Sùng Minh sắp đến rồi, bà già như ta còn không chấp nhận được cái cô Tư Y Cẩm hèn mọn đó? Nếu con dám đi hỏi tội nó, vậy không cần gọi ta là mẹ nữa.”

***

(*): Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: Bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều sẽ linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.