Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1049



Đông Tiểu Tiểu thức trắng cả đêm.

Cô cũng muốn ngủ, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Cô vẫn luôn lo lắng không biết mình có mang thai được không. Nếu không có thai thì phải làm sao đây?

Nghĩ vậy, áp lực của cô thoáng chốc lớn lên nhiều.

Sau đó cả người đểu thấy không thoải mái.

Khác với Đông Tiểu Tiểu, Phạm Thành, Phạm Ly và Phan Nhuận đều ngủ rất ngon.

Lúc trời sáng, Phạm Thành, Phạm Ly tới ăn sáng, phát hiện ra sắc mặt của Đông Tiểu Tiểu không được tốt lắm.

Phạm Thành nói: “Nếu em không khỏe thì hôm nay không cần chạy khắp nơi nữa, ở lại khách sạn nghỉ ngơi cho tốt.”

Đông Tiểu Tiểu vội lắc đầu: “Không, không sao đâu. Tối qua em xem phim hơi muộn nên ngủ không được ngon giấc.”

Phạm Thành gật đầu: “Vậy lát nữa ăn sáng xong em đi ngủ thêm chút nữa đi.”

Nói xong câu này, Phạm Thành lập tức quay sang nói với Phạm Ly: “Hôm nay tiếp tục mời Phan Nhuận đi chèo thuyền.”

“Ừ.” Phạm Ly gật đầu một cái, lấy ngay điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phan Nhuận.

Phan Nhuận trả lời rất nhanh, cô ấy đồng ý với lời mời của hai người, hơn nữa còn mang theo chút đồ ăn được làm cẩn thận cho hai người.

Ăn xong một bữa sáng đơn giản, Phạm Thành, Phạm Ly ra ngoài, bỏ Đông Tiểu Tiểu lại trong phòng của khách sạn.

Nhưng Đông Tiểu Tiểu lại chẳng nói được gì.

Vừa tới khách sạn Lobby, Phạm Thành Phạm Ly đã thấy Phan Nhuận mặc một bộ quần áo mát mẻ, còn xách một cái tùi cười nhìn bọn họ.

“Hai người ăn sáng chưa? Tôi mang đồ ăn cho hai người này.” Sau hai lần tiếp xúc, dần dần Phan Nhuận cũng quen với Phạm Thành Phạm Ly hơn, cô giơ cao chiếc túi trong tay lên, nói: “Toàn là thứ tôi mang từ Pháp tới, kì thực tôi còn chưa nỡ bóc, cho hai người nếm thử trước! Đây không phải là những nhãn hiệu mà hai người thường ăn, mà là được làm thủ công trực tiếp lúc mua, do một người chú của tôi tự tay làm!”

“Được! Vậy chúng tôi mà từ chối thì không lễ phép rồi!” Phạm Thành Phạm Ly đồng thời cười nói: “Có thể được ăn thức ăn do người thân tự làm chính là một chuyện hạnh phúc.”

Phan Nhuận gật đầu, có vẻ như rất đồng ý với cách nói này.

Ba người cùng tới bờ biển để chèo thuyền, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ cả một ngày.

Lúc tạm biệt, Phạm Thành Phạm Ly lại đưa ra lời mời, rốt cuộc thì lần này Phan Nhuận cũng gật đầu đồng ý: “Nếu hai người đã nhiệt tình như vậy mà tôi còn từ chối nữa thì cũng không hay. Vậy tôi cứ mặt dày đi theo hai anh vậy!”

Thấy Phan Nhuận nhận lời mời, Phạm Thành, Phạm Ly vỗ tay tại chỗ tỏ ý chúc mừng.

Sau khi đã giao hẹn xong, hành trình ở Dubai kết thúc nhanh chóng.

Điểm dừng chân thứ ba bọn họ đặt là một trấn nhỏ ở Anh.

Một nửa sản nghiệp trong cái trấn này đều là của Văn Nhất Phi đầu tư.

Vậy nên bọn họ mặt dày mặt dạn đòi quyền cư trú trong một tòa lâu đài kiểu Anh điển hình trong trấn nhỏ với Văn Nhất Phi, tiếp theo lại mặt dày mặt dạn đòi quyền sử dụng một trang viên trong trấn, sau đó bọn họ tới đó đập phá.

Văn Nhất Phi dặn dò lần nữa, chơi thì chơi, nhưng đừng có hủy hoại nhà cửa.

Dù sao tòa lâu đài đó cũng có lịch sử hơn trăm năm, trùng kiến lại cũng không có cái nét đẹp đó được.

Phạm Thành Phạm Ly đồng ý, dẫn Đông Tiểu Tiểu và Phan Nhuận bay qua đó.

Lần đầu Phan Nhuận thấy Đông Tiểu Tiểu, cô tỏ ra rất sửng sốt.

Rõ ràng Đông Tiểu Tiểu là kiểu cô gái nhỏ được nuông chiều bình dân, không hợp với Phạm Thành.

Nhưng sao Phạm Thành lại đến với cô ấy chứ?

Nhìn Phạm Thành khách khí, phong độ đủ kiểu với Đông Tiểu Tiểu, Phan Nhuận cảm thấy hình như cô đã đoán được gì đó.

Nhưng Phan Nhuận cũng không phải loại người không biết chừng mực, tuyệt đối cô sẽ không nghe ngóng linh tinh.

Suốt cả hành trình, Phan Nhuận đều rất khách khí với Đông Tiểu Tiểu, không ngưỡng mộ, cũng không khinh thường.

Nhìn gương mặt tự tin của Phan Nhuận, Đông Tiểu Tiểu không khỏi thấy tự ti.

Rõ ràng cô còn ít tuổi hơn Phan Nhuận, nhưng còn không bằng một đầu ngón tay của Phan Nhuận.

Nhất là khi Phan Nhuận có thể tán gẫu đủ mọi thứ chuyện từ nam ra bắc với Phạm Thành, Phạm Ly, trong lòng Đông Tiểu Tiểu càng thêm tự ti.

Lúc bọn họ đáp xuống Anh đã là xế chiều.

Đến tối bọn họ mới tới trấn nhỏ.

Cái trấn này không giống với những trấn khác cho lắm.

Nơi này không quá sầm uất, các cư dân trong trấn chủ yếu đều sống trong một căn nhà nhỏ hai, ba tầng mái thái xếp sát nhau rất đặc biệt.

Đường đi trong trấn cũng rất hẹp.

Ven đường có rất nhiều bụi hoa, từng khóm từng khóm một, rất có cảm giác văn nghệ.

Dân ở đây cũng ít đi xe cao cấp, đa số dùng Pieca dân dụng.

Vừa chở được người, vừa chở được hàng.

Vậy nên, trong trấn cũng không có quá nhiều cư dân, cộng vào cũng chỉ có mấy trăm hộ mà thôi.

Văn Nhất Phi đầu tư nông trường và trang trại chăn nuôi ở đây, sữa thu được cung cấp cho thị dân xung quanh.

Phạm Thành, Phạm Ly ở trong tòa lâu đài nhỏ đó, thay vì nói là lâu đài, thì nên gọi là một căn biệt thự mái thái hơi lớn.

Có tất cả ba tầng, mỗi tầng có ba phòng.

Và cả một phòng bếp kiểu mới, cùng một căn phòng khách cực lớn.

Xung quanh căn biệt thự này là một biển hoa, lúc có gió thổi qua, khung cảnh đẹp đến vô cùng.

Vừa tới nơi Phan Nhuận liền hô lên: “Đẹp quá! Đây là trấn nhỏ mà tôi thấy thích thú nhất trong những trấn nhỏ đã từng gặp! Tuy nơi này ít người, tĩnh lặng, nhưng lại rất sạch sẽ!”

“Đúng vậy, nơi này đúng là tĩnh lặng, nhưng cũng rất đẹp, những sự sầm uất nhộn nhịp vơi đi, nhiều hơn chút yên tĩnh.” Phạm Ly nói, anh đứng bên cạnh Phan Nhuận: “Chúng ta chọn nơi này làm điểm dừng chân thứ ba là vì muốn giải phóng bản thân khỏi những áp lực công việc nặng nề, thư giãn một chuyến ra trò. Cho dù làm nông dân một ngày, làm nhân viên giao hàng một ngày, cũng có thể trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.”

Phan Nhuận tán thành mà gật đầu: “Rất tốt.”

“Cách nơi này không xa là nông trường, gần nông trường là trang trại chăn nuôi. Thức ăn cho bò sữa trong trang trại là rơm rạ sau thu hoạch ở nông trường, không dùng bất cứ thuốc kích thích nào, lượng sữa sản xuất ra hàng ngày rất ít, nhưng đều bảo đảm về mặt chất lượng.” Phạm Ly tiếp tục giải thích: “Lúc Nhất Phi đầu tư nông trại và trang trại này, chính là vì muốn dùng cái nhãn hiệu thiên nhiên tinh khiết, khống chế độ tinh khiết của thức ăn ngay từ ngọn nguồn. sau khi Tiểu Thất mang thai, có một nửa lượng sữa tươi là được sản xuất ở đây. Vậy nên cô có thể yên tâm tuyệt đối, tất cả mọi thứ ở đây đều vô cùng an toàn.”

Phan Nhuận không khỏi nói: “Tốt quá, Tôi cũng rất thích cuộc sống thế này! Nếu được trải nghiệm, nhất định sẽ có ích cho việc biểu diễn sau này của tôi!”

Đông Tiểu Tiểu không nhịn được nói chen vào: “Vậy chúng ta chia phòng thế nào?”

Lời nói của Đông Tiểu Tiểu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Bay giờ có bốn người, cộng thêm vệ sĩ, trợ lí, tổng cộng có mười mấy người.

Nơi này chỉ có mười hai căn phòng, có phòng còn là phòng sách, không thể ở đó được.

Mỗi người một phòng là không hợp với thực tế rồi.

Hình thức phân chia hợp lí nhất trước mắt là hai người một phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.