Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1059



“Nếu có Công ty Giải Trí Phạm Thị chống lưng đằng sau cho em, em còn sợ ai chứ?” Phan Nhuận cười gượng gạo: ‘nói thật là. Sau khi em nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, không biết bao nhiêu người ở đằng sau âm thầm muốn hãm hại em. nhưng bây giờ em và ông chủ Công ty Giải Trí Phạm Thị yêu nhau, nên họ không dám tùy tiện hại em rồi.”

“Ừ, em rất thẳng thắn.” Thẩm Thất gật đầu.

“Em đã nói rồi, em không dám nói dối chị đâu.” Phạm Nhuận nói: “Nói dối ai cũng được, nhưng nói dối chị thì không được.”

Thẩm Thất chỉ cười.

“Bây giờ tin đồn giữa em và Phạm Ly bay khắp trời, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu.

Nhưng, em cũng không lo được nữa. Tạm thời vượt qua ải trước mắt đã.” Phan Nhuận nói: “Đứng vững chân trước tiên, ôm chắc cái cúp trong tay đã rồi tính tiếp vậy.”

“Vậy em đối với Phạm Ly, không có một chút cảm giác nào sao?” Thẩm Thất hỏi.

“Sao lại không có chứ? Cho dù Phạm Ly không phải là ông chủ của Công ty Giải Trí Phạm Thị, anh ấy cũng là Tiểu Hoàng Tử của làng giải trí! Dung nhan của anh được mệnh danh là nam vương làng giải trí đấy.” Phan Nhuận lập tức trả lời: “với lại anh ấy rất trong sạch giữ mình, con người chính trực, sao em lại không thích được chứ? Nhưng, thích không nhất thiết phải có được. Em cũng biết, em không có tư cách đó. Giờ anh ấy qua lại với em với thân phận một người bạn, em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”

“Thật không?” Thẩm Thất cười khẽ: “Nếu Phạm Ly cũng thích em thì sao?”

Phan Nhuận bị câu hỏi này làm cho đơ người luôn, rất lâu sau cũng không trả lời được.

“Nhưng mà, chị cũng phải nhắc nhở em trước. Tình hình gia đình Phạm gia, rất là phức tạp.

Trừ khi em có đủ tự tin và năng lực, có thể ứng phó với những biến cố của Phạm gia. Nếu không, chị thật sự không muốn tiến cử em vào vòng xoáy này.” Thẩm Thất cũng thừa nhận nói ra. Nếu Phan Nhuận đã nói thật với chị, cô cũng không muốn lừa người ta nữa. Huống chi, Phan Nhuận cũng đâu phải người dễ lừa đâu.

Một người phụ nữ thông minh như vậy, rất biết cách giữ thể diện cho người khác, cũng rất biết cách bảo vệ bản thân.

Phan Nhuận gật đầu: “Em biết rồi. Những thị phi của Phạm gia, cũng không phải là bí mật gì. Đúng vậy, người bình thường, rất khó có thể kiểm soát được gia đình phức tạp như vậy.”

Mức độ phức tạp của Phạm gia, thật sự không phải một hai câu nói có thể nói được hết.

Trước đây Thẩm Thất luôn cảm thấy Hạ gia phức tạp, sau này cô thấy Văn gia phức tạp hơn, nhưng so sánh với Phạm gia, thì không đáng là gì cả.

Hạ gia không có tranh chấp về mặt kinh tế, Văn gia thì phân chia tài sản rất nhanh gọn, không hề có tranh chấp gì.

Phạm gia thì lại khác, có các tranh chấp khác nhau với Cung gia, bà Cung Trân và ông Phạm cũng không ngừng tranh chấp, hai người cũng đều có gia đình riêng của mình.

Chuyện này thì rắc rối hơn.

Bất luận là Phạm Thành hay là Phạm Ly, có lấy vợ về nhà, về cơ bản những ngày tháng tốt đẹp của cô con dâu này chắc không nhiều.

Trừ khi đối phương đủ mạnh mẽ đủ lợi hại, mới có thể trấn được cái gia đình nhỏ của mình.

Nếu không chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị chi phối đến nỗi quay như chong chóng.

Điều Thẩm Thất muốn nhắc nhở Phan Nhuận chính là điều này.

Phan Nhuận là người thông minh, vừa nghe cái đã hiểu ngay ý của Thẩm Thất.

Cô cảm kích nhìn Thẩm Thất, cô nói: “Thiếu phu nhân, cảm ơn chị đã coi trọng em. Chị cũng đã nói đến nước này rồi, em cũng mở lòng nói thật với chị. Em thật sự rất thích Phạm Ly, nhưng anh ấy có thích em hay không, em không rõ lắm. Em thậm chí cũng không dám biết. Lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm rồi, giờ em đã không còn tin vào tình yêu nữa. Những ân ân oán oán, hợp hợp tan tan, thị thị phi phi trong giới này em đã thấy quá nhiều rồi. Trong này có công có lợi, nhưng duy nhất không có tình yêu.”

Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy, bảo sao em cẩn thận như vậy. Nhưng nói ngược lại, cẩn thận cũng không có gì là sai.”

“Em không biết phải nói như thế nào nữa. Đối với chuyện tình cảm, em luôn có thái độ không quá nặng nề. Không có, cũng không sao. Có, ta phải cẩn trọng. Bởi vì em biết rằng, rất nhiều người hiện nay, thật ra đang nhòm ngó em, mong em lật thuyền đấy.” Phan Nhuận cười mỉa mai một cái: ‘bên cạnh em luôn không thiếu những người như vậy. Nhỏ mọn xấu bụng, có thù ắt báo. Họ lún sâu vào đầm lầy, khi thấy những người khác đứng trên kia tận hưởng những ánh nắng mặt trời, điều mà họ nghĩ đến không phải là cố gắng giải thoát khỏi thế giới đen tối lạnh lẽo, nhảy ra khỏi đầm lầy, mà là kéo những người đang ở trên kia xuống, đến bên cạnh họ, thậm chí muốn trà đạp đối phương dưới chân họ. Hình như, chỉ có làm như vậy, mới có thể chứng minh là họ vẫn còn sống.

Thẩm Thất gật đầu đồng tình với cô.

“Em bị quá nhiều người trà đạp rồi. Cứ thế lâu dần, em bắt đầu biết cách ngụy trang, biết cách phòng bị, cũng biết cách từ chối. Bao nhiêu năm, người thích em, theo đuổi em thật sự rất nhiều. Nhưng người có thể đi vào trái tim em, thì không có.”

“Em luôn bọc mình trong một cái vỏ thật dày, hình như chỉ có như vậy, em mới cảm thấy an toàn.” Phan Nhuận cười gượng gạo, cô tiện tay đưa cho Thẩm Thất những hoa quả cô bóc, cô không hề ăn một nửa còn lại.

Sau khi bóc xong hoa quả, tâm trạng cô dường như cũng bình tĩnh hơn.

Cảm giác lo lắng đã hoàn toàn không còn nữa.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Thẩm Thất, bây giờ cô có thể làm được việc đặt mình vào cùng một vị trí bình đẳng, nói chuyện với Thẩm Thất rồi.

“Thẩm thiếu phu nhân. Chị nói, em có nên đến với Phạm Ly không?” Phan Nhuận hỏi thẳng vấn đề luôn: “Em, Phan Nhuận. Một người phụ nữ không bao giờ chịu nhận thua. Cũng là một người phụ nữ không dám trao đi sự thật lòng. Có được không?”

Thẩm Thất từ từ nhấc nhẹ chén trà lên, cô mở nắp ra, một bông hoa nở to sáng rực rỡ sừng sững ở giữa cốc.

Thẩm Thất uống một ngụm nhỏ, rồi từ từ mở lời nói: “Khi em hỏi chị câu hỏi này, trong lòng em đang nghĩ đến ai đấy?”

Phan Nhuận hơi ngơ ngác, đột nhiên cô cười lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Thẩm thiếu phu nhân! Chị quả thật rất lợi hại! Người khác không hiểu em, không ngờ có duyên gặp được chị, lại bị chị nhìn thấu.”

Phan Nhuận ngẩng đầu lên, không để nước mắt chảy ra.

Cô thở dài một cái, tiếp tục nói: “Đúng vậy. Vấn đề em vừa hỏi chị, thật ra sớm đã có đáp án rồi. Hà tất lại phải hỏi chị chứ?”

“Trong tình yêu, điều sợ nhất không phải là chờ đợi, mà là không biết mình cần gì.” Thẩm Thất cười lên: “Em biết được mình cần gì, điều này rất tốt. Chỉ là, con đường em chọn có lẽ sẽ rất khó khăn, có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng. Nhưng, những con đường không phải đều là giống hệt nhau không có gì thay đổi. Con đường khó khăn, về sau có lẽ sẽ bằng phẳng. Nhưng con đường trước mắt đang bằng phẳng, tương lai có khả năng sẽ vòng vèo trắc trở. Bất luận là con đường nào, đều phải đi thử đã, mới biết được có thích hợp với mình không.”

Phan Nhuận đứng ngay dậy, hướng về phía Thẩm Thất lậy một lậy rất chân thành.

“Cảm ơn chị.” Phan Nhuận gật đầu thật mạnh, ánh mắt cô rất chân thành: “Em nghĩ em đã hiểu rồi.”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Thất cười lên, ngón tay cô chạm nhẹ vào cái chén, cô nhìn Phan Nhuận với ánh mắt dịu dàng: “Nếu đã quyết định, vậy thì hãy cố gắng thử đi nào.”

“Vâng.” Phan Nhuận gật đầu: “vậy em không làm phiền đến thời gian của chị nữa! cảm ơn chị đã chỉ bảo cho em! Cũng cảm ơn chị đã mời em!”

Thẩm Thất gật đầu, quay người nói với quản gia: “Đưa Phan tiểu thư về đi.”

Quản gia lập tức chạy đến trước mặt Phan Nhuận, dẫn Phan Nhuận rời đi.

Sau khi Phan Nhuận rời đi, Thẩm Hà chạy ngay đến: “Mami rất thích cô này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.