Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1065



Đây là lần đầu tiên Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh gặp mặt, hai người con gái đều nhìn thấy nét đồng tình trong mắt đối phương.

Đông Tiểu Tiểu là bạn gái trên danh nghĩa của Phạm Thành, nhưng hoàn cảnh của cô cũng không khác Mộc Thanh là mấy, cả ngày đều không thấy mặt mũi Phạm Thành đâu.

Tất nhiên, hoàn cảnh của Đông Tiểu Tiểu vẫn tốt hơn một chút.

Ít nhất, Phạm Thành còn công khai chăm sóc gia đình cô.

Ngược lại, trừ tiền tài, Mộc Thanh không có gì cả.

Tuy hai sản phụ nằm ở hai phòng cạnh nhau, nhưng rõ ràng như ở hai thế giới cách biệt.

Mộc Thanh nhìn ba mẹ Đông Tiểu Tiểu đem túi lớn túi nhỏ tới thăm con gái mà ngưỡng mộ.

Ít nhất Đông Tiểu Tiểu còn có thể đường đường chính chính sinh con, cô ấy được nhà họ Phạm công nhận làm mẹ đứa trẻ.

Còn cô... cô không những phải sinh chui mà sau này cũng không được nhận con.

Gia đình chỉ biết đòi tiền cô, bắt cô dùng cơ thể đổi lấy tiền cho họ tiêu. Nhưng lúc này lại không tới bệnh viện với lí do sợ nhà họ Phạm nghĩ nhiều.

Ha ha, nghĩ nhiều.

Bộ phim Phan Nhuận đóng cuối năm ngoái đã bắt đầu được công chiếu.

Vừa mới phát sóng đã thu hút rất nhiều người xem.

Mộc Thanh nhìn Phan Nhuận xuất hiện trên màn hình, vừa chín chắn, gợi cảm lại xinh đẹp, đa tình.

Một diễn viên tỏa hào quang như cô ấy, lúc nào cũng chói mắt.

Đến cô cũng phải ngưỡng mộ.

Khó trách Phạm Ly lại chọn lựa Phan Nhuận.

Bọn họ rất xứng đôi.

Khó trách anh không nhìn thấy cô.

Mộc Thanh đang suy nghĩ miên man thì nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo một tiếng: “Mọi người mau lên, cô chủ tới rồi!”

Mộc Thanh ngây người, cô chủ?

Là... cô chủ nhà họ Hạ?

Mộc Thanh bước xuống giường, đỡ bụng bước ra ngoài. Người giúp việc đang định ngăn lại, Mộc Thanh lập tức nói: “Tôi chỉ đi dạo quanh quanh đây cho dễ sinh thôi.”

“Cô Mộc Thanh, vậy tôi đi cùng cô nhé.” Người giúp việc không yên tâm nói.

Bà chịu trách nhiệm chăm sóc Mộc Thanh, nếu cô và đứa trẻ có bất trắc gì, bà chắc chắn không gánh nổi.

Mộc Thanh gật đầu.

Vì thế Mộc Thanh đi cùng bảo mẫu rời khỏi phòng bệnh.

Trừ những người đang bận việc, mọi người trong bệnh viện đều ra ngoài đợi.

Mộc Thanh kéo một y tá, hỏi: “Mấy người này đang làm gì thế?”

Y tá trả lời: “Bệnh viện Khang Vũ vốn thuộc sở hữu của tập đoàn tài chính Hạ Thị, bây giờ tổng giám đốc phu nhân muốn tới đây, tất nhiên chúng tôi phải đón tiếp chu đáo chứ. Cô Mộc Thanh, cô đi dạo quanh đây thôi, chứ đừng đi xa quá, giờ cô cũng sắp sinh rồi. Nếu cô đi quá xa, e rằng không kịp.”

“Tôi biết rồi.” Mộc Thanh gật đầu.

Chưa được bao lâu, Mộc Thanh đã nhìn thấy Đông Tiểu Tiểu đỡ bụng bước ra.

Chị dâu trên danh nghĩa cứ vậy gật đầu với cô coi như chào hỏi.

“Thẩm Thất sắp tới rồi.” Đông Tiểu Tiểu nói: “Chỉ có cô ấy mới tạo ra tiếng vang như vậy. Không chỉ nhận được tình yêu thương của tập đoàn tài chính Hạ Thị, còn sinh cho nhà họ Hạ ba đứa con, địa vị rất chắc chắn. Tình cảm vợ chồng của bọn họ cũng khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ, càng lâu càng mặn nồng, chưa từng thay đổi.”

“Đúng vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.” Mộc Thanh cũng nói: “Đáng tiếc, người như vậy, chuyện như vậy không thể bắt chước là được.”

Đông Tiểu Tiểu nhìn Mộc Thanh bằng ánh mắt phức tạp, không nói chuyện nữa.

Lúc đó, một đoàn xe dừng lại trước bệnh viện.

Xe phía trước còn có người mở cửa, Thẩm Thất xuống xe, nhìn thấy hàng người trước mắt, cô bỗng ngây người một lúc, nói: “Mọi người không cần như vậy đâu. Làm gì thì làm đi.”

Bác sĩ và y tá trong bệnh viện cười trả lời: “Cô chủ tới đây có chuyện gì vậy?”

Thẩm Thất nhìn mọi người, nói: “Không có gì, tôi nghe nói Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh sắp sinh nên tiện đường qua đây thôi. Mọi người đón tiếp như vậy tôi cũng ngại.”

Các y bác sĩ khoa sản lập tức tiến lên phía trước nói: “Cô chủ, tình trạng của hai người đó đều rất tốt, hiện đang trong thời gian đợi sinh, chưa có dấu hiệu sắp sinh. Thai nhi phát triển tốt, không xảy ra hiện tượng cuống rốn cuốn cổ hay thai nằm sai vị trí, chắc sẽ không gặp vấn đề lớn khi sinh. Hiện chúng tôi đang đôn đốc hai thai phụ giữ gìn sức khỏe, chú ý dinh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, đợi sinh bất cứ lúc nào. Phòng sinh và phòng phẫu thuật đều đã được chuẩn bị xong xuôi rồi.”

“Tốt, vậy tôi không vào trong đó nữa. Mọi người giúp tôi chăm sóc cho họ.” Thẩm Thất gật đầu, quay người lên xe, nói với tài xế: “Đến S.A”

Đoàn xe rời khỏi bệnh viện.

Sau khi mấy chiếc xe khuất dạng, các y bác sĩ trong bệnh viện mới thở phào nhẹ nhõm.

Viện trưởng mặc áo blouse trắng toát mồ hôi chạy tới: “Người đâu rồi? Đã tới chưa?”

“Đã đi rồi ạ.” Bác sĩ chủ nhiệm trả lời: “Cô chủ tới hỏi thăm tình hình của hai sản phụ! Thấy không có chuyện gì liền đi ngay!”

Viện trưởng lau mồ hôi trên trán: “Dọa tôi hết hồn! Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì! Sau này mọi người nhớ nhắc tôi!”

“Vâng.” Mọi người trả lời.

“Được rồi, về làm việc đi.” Viện trưởng vẫy tay, quay người liền nhìn thấy Mộc Thanh và Đông Tiểu Tiểu, lập tức bước tới nói: “Hai vị còn có chuyện gì không?”

Đông Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không có gì, chỉ đi dạo linh tinh thôi.”

Mộc Thanh hỏi: “Lần nào cô chủ này tới cũng được tiếp đón long trọng vậy sao?”

“Không phải tiếp đón long trọng mà lần nào ra khỏi cửa cũng đều long trọng như vậy hết!” Viện trưởng sâu xa nói: “Từ khi cô chủ sinh con xong đi đâu cũng như vậy cả. Những người đi theo đều là bảo mẫu của cậu chủ nhỏ và vệ sĩ. Cô chủ sẽ vừa làm việc vừa cho con bú! Vất vả lắm đó! Sau khi hai cô sinh con xong, chắc chắn cũng được người khác coi trọng.”

Mộc Thanh và Đông Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt đối phương.

Đáng tiếc, bọn họ mãi mãi đều không được như vậy.

Bởi vì, sau khi đứa bé được sinh ra, bọn họ chưa chắc được nuôi nó.

Đông Tiểu Tiểu quay người rời đi, Mộc Thanh đột nhiên gọi cô lại: “Cô Đông, tới phòng tôi ngồi một lát nhé! Tôi có ít trà, thích hợp cho sản phụ uống.”

Đông Tiểu Tiểu biết Mộc Thanh có điều muốn nói, lập tức đồng ý: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Mộc Thanh cười cười, cùng Đông Tiểu Tiểu đi về phòng mình.

Vừa vào phòng, Mộc Thanh liền lấy ra một túi thuốc bổ, những thứ này là nhà họ Phạm cho cô.

Đông Tiểu Tiểu cũng có một túi tương tự.

Thực ra, uống gì không quan trọng, mà quan trọng nhất là Mộc Thanh định nói gì.

Mộc Thanh bê chén trà, đặt trước mặt Đông Tiểu Tiểu: “Chúng ta giống nhau nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.