Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1067



Nhất định mình phải giết chết Phan Nhuận, sau đó giành được vị trí đó thành công!

Dù Mộc Thanh có nghĩ thế nào, thì đến cuối cùng cũng không thể kéo dài ngày chào đời của đứa trẻ.

Ngày hôm nay, cái bụng của Đông Tiểu Tiểu biểu tình trước.

Cô được đưa gấp tới phòng sinh, Mộc Thanh cũng thấy sốt ruột, hi vọng có thể sinh sớm.

Tới lúc sinh con, Phạm Ly sẽ tới bệnh viện.

Đến lúc đó, cô sẽ xin Phạm Ly để cô và đứa con ở thêm vài ngày với nhau.

Thời gian đầu cô có thể không cần danh phận gì cả, cho dù đứa con không thể gọi cô là mẹ cũng được!

Chỉ cần được ở lại cạnh đứa trẻ là được!

Chỉ cần ở lại, mới có cơ hội đạp đổ Phan Nhuận!

Đông Tiểu Tiểu kêu thét thảm thiết trong phòng sinh, khiến Mộc Thanh nghe thôi cũng cảm thấy da đầu căng ra.

Sau khoảng nửa tiếng kể từ khi vào phòng sinh, Phạm Thành Phạm Ly cùng tới nơi.

Cả Thẩm Thất và Tư Y Cẩm cũng đi cùng.

Tư Y Cẩm nói với Thẩm Thất: “Cái cô Đông Tiểu Tiểu này kêu thảm thế, lát nữa tới lúc sinh thật e là sẽ chẳng còn bao nhiêu sức lực. Đáng ra bác sĩ, y tá nên dặn cô ấy hét ít thôi để tránh mất sức mới đúng.”

Thẩm Thất cười hàm xúc: “Có lẽ là có dụng ý khác.”

Nói xong, hai người cùng nhìn sang Phạm Thành.

Thẩm Thất và Tư Y Cẩm không hẹn mà cùng cười.

Quả nhiên, Phạm Thành nôn nóng hỏi: “Sao lại kêu thảm như thế? Cô ấy không sao chứ?”

Ba mẹ Đông Tiểu Tiểu đều đã tới đây, thấy Phạm Thành hỏi như vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút, trả lời: “Không sao đâu, bác sĩ nói cái thai nằm đúng vị trí, đường kính đầu cũng vừa phải, có lẽ sẽ sinh một cách thuận lợi thôi.”

Lúc này Phạm Thành mới nói: “Cháu trông chừng ở đây, hai bác đi nghỉ ngơi một lát đi.”

Nghe vậy ba mẹ Đông Tiểu Tiểu mới xoay người ngồi xuống ghế ở bên cạnh chờ tin tức.

Làm ba mẹ, sao có thể nói yên tâm là yên tâm được?

Chỉ vì cuối cùng cũng thấy Phạm Thành có dáng vẻ của con rể, bọn họ mới yên tâm hơn được một chút mà thôi.

Thẩm Thất và Tư Y Cẩm vừa tới, viện trưởng cũng tới theo.

“Tình huống sao rồi?” Thẩm Thất hỏi.

Dù sao cũng sinh ở bệnh viện nhà cô, hơn nữa còn là con của Phạm gia, đương nhiên cô phải hỏi thăm xem sao.

Viện trưởng trả lời nói: “Vừa rồi y tá báo lại, hết thảy đều thuận lợi. Sản phụ còn trẻ còn khỏe, sinh con một cách thuận lợi hoàn toàn không thành vấn đề.”

Thẩm Thất lại hỏi: “Đứa trẻ thì sao?”

“Đứa trẻ cũng rất ổn, cuống rốn không bị tách ra, nước ối khá trong, sẽ không xảy ra nguy hiểm.” Viện trưởng nói dè dặt: “Hay là cô tới phòng nghỉ ngơi chờ tin tức đi?”

“Vậy cũng được.” Thẩm Thất gật đầu.

Còn đang nói chuyện, một y tá chạy vội tới từ bên ngoài, hô to lên: “Viện trưởng, nguy rồi! Vừa rồi cô Mộc Thanh đi dạo không nhìn thấy bậc thang dưới chân, không may bị ngã. Đứa bé này sắp chào đời rồi!”

Viện trưởng nghe vậy liền nóng vội: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đưa vào tiêu độc chờ sinh!”

Mấy người đằng sau đẩy một chiếc xe phẫu thuật tới.

Phạm Ly xoay người lại, liền thấy Mộc Thanh nằm trên đó nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt, khổ sở.

“Chờ đã!” Mộc Thanh bỗng hét lên: “Tôi có chuyện muốn nói!”

Xe đẩy dừng lại ngay lập tức.

Mộc Thanh ngẩng đầu lên một cách khó nhằn, nhìn Phạm Ly nói: “Phạm Ly, em có thể cầu xin anh một chuyện được không?”

Phạm Ly trả lời lạnh lùng: “Ra đã rồi nói.”

“Không!” Mộc Thanh nói lớn tiếng: “Em muốn anh đồng ý với em ngay lập tức! Nếu không cho dù là đánh liều một thi hai mạng em cũng không vào!”

“Cô nói đi.” Rốt cuộc ánh mắt của Phạm Ly cũng dừng lại trên người Mộc Thanh.

Bởi vì quá đau đớn, sắc mặt của Mộc Thanh trắng bệch, trông rất đáng sợ.

Cô vẫn đang mất máu liên tục, nếu không tranh thủ thời gian sinh con, e rằng sẽ khó mà bảo vệ cả mẹ lẫn con.

“Đừng đuổi em đi, em không cầu xin điều gì cả, em chỉ muốn ở bên đứa trẻ một thời gian. Đứa bé này lớn dần lên từng ngày trong cơ thể em, sao em lại không có tình cảm với nó được chứ? Em sẽ không đòi hỏi anh bất cứ thứ gì, bất cứ danh phận gì, cho dù tương lai anh không cho đứa bé biết em là mẹ của nó cũng không sao cả. Em sẽ dùng thân phận là vú em hoặc người chăm trẻ để ở bên cạnh nó là được rồi.” Mộc Thanh giãy giụa nói.

“Không được. Cô đang vi phạm hiệp ước của chúng ta, cô sẽ không nhận được một đồng tiền nào.” Phạm Ly không cần nghĩ ngợi mà từ chối ngay.

Anh không phong độ được như Phạm Thành, cũng không có kiên nhẫn như Phạm Thành.

Anh không có chút cảm giác gì với Mộc Thanh, sao anh sẽ giữ một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh chứ?

“Nếu em nói em không cần số tiền đó nữa thì sao?” Mộc Thanh giãy giụa nói: “Em không cần số tiền còn lại nữa, em chỉ cần một thân phận tầm thường để ở lại cạnh đứa bé. Bây giờ đứa bé vẫn còn nhỏ, nó không biết gì cả. Tới khi nó biết nhận thức mọi việc, em sẽ rời đi! Lấy thực lực và địa vị của Phạm gia, xóa đi sự tồn tại của em là quá dễ dàng mà. Phạm Ly, xin anh đấy!”

Lúc này, bác sĩ phụ trách đẩy xe nói: “Nếu sản phụ còn không mau chóng vào phòng sinh, e rằng sẽ bị khó thở, dẫn tới một loạt hậu quả đáng sợ, ví dụ như liệt não.”

Thẩm Thất quyết định dứt khoát, nhanh chóng nói với Phạm Ly: “Cứ giữ cho mẹ con bình an trước đã, đồng ý với cô ấy thì sao chứ? Phạm gia còn sợ thừa một bà vú à?”

Lúc này Phạm Ly mới gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý với cô.”

Cuối cùng cũng nghe được đáp án mà mình muốn, cô hết hơi nằm về giường, được người ta đẩy vào phòng sinh.”

Mà lúc này, rốt cuộc tiếng kêu thét của Đông Tiểu Tiểu cũng biến thành tiếng nghẹn ngào và tiếng khóc.

Bên phía Mộc Thanh cũng bắt đầu kêu thét thảm thiết, hai người như nối tiếp nhau diễn cùng một tiết mục.

Rốt cuộc Đông Tiểu Tiểu cũng có thành quả trước, một tiếng khóc vang dội vọng ra, đứa cháu trai đầu tiên của Phạm gia chào đời.

Bác sĩ chạy vội ra báo tin mừng: “Mẹ tròn con vuông, là một bé trai.”

“Sinh rồi, sinh rồi, mau đi báo cho ông bà chủ.” Những người giúp việc của Phạm gia kích động vô cùng.

Phạm Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ba mẹ của Đông Tiểu Tiểu cũng kích động khóc lên.

Phạm Thành nói với bọn họ: “Hai bác vào phòng chờ đi, lát nữa cháu đưa cô ấy về phòng.”

“Ừ ừ ừ.” Ba mẹ của Đông Tiểu Tiểu nói kích động: “Chúng ta đi sắp xếp lại giường trẻ.”

Trong lúc hai người nói câu này, Mộc Thanh ở phòng bên cạnh cũng đã gần tới lúc rồi.

“Sắp rồi, sắp rồi, mạnh lên nào, gắng sức lên!” Y tá hô lên: “Đã nhìn thấy đầu của đứa trẻ rồi! Hít sâu vào, mạnh lên!”

Lúc này Mộc Thanh đã đau đến mức không còn tỉnh táo nữa.

Có chỉ có thể dùng lực theo bản năng.

Thời gian có vẻ như rất dài, những cũng có vẻ như rất nhanh.

Lúc mà tiếng khóc kéo dài vang ra, cũng là lúc mà tất cả mọi người sôi trào.

“Sinh rồi, sinh rồi, hai tiểu thiếu gia cách nhau nửa giờ! Trời ạ! Đúng là không dễ dàng gì!” Những người giúp việc kích động khóc lên.

Bà Cung Trân và Phạm tiên sinh cùng chạy tới bệnh viện, ngay lập tức gặp được hai đứa bé vừa mới chào đời.

Bà Cung Trân đắc ý nhìn Phạm tiên sinh: “Tôi đã nói gì nào? Nhất định con của Đông Tiểu Tiểu sẽ ra đời trước. Vậy nên tôi thắng rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.