Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1073



Ngay khi Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển và Tư Nhiên đang thoải mái hưởng thụ cuộc sống trường học quý tộc, thì Thẩm Duệ và hoàng tử Joel.

Thẩm Duệ lúc này đang đổ mồ hôi như mưa ở căn cứ.

Không chỉ vừa rèn luyện thể lực, mà vừa còn phải học nhiều loại kiến thức.

Vì Sùng Minh có con gái thôi, thế là anh cứ âm thầm gia tăng gia tăng gia tăng huấn luyện cho Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ mệt đến muốn ọc ra máu, Hạ Nhật Ninh mới biết lão đại nhà mình đã chịu nhiều sự ngược đãi.

Thế là, Hạ Nhật Ninh quay lưng đi dạy cho Thẩm Mạch: “Mạch Mạch, ba con tốt hay là dượng tốt?”

Thẩm Mạch năm tuổi mở to mắt, vẻ mặt phân vân và bối rối.

Hạ Nhật Ninh tiếp tục dụ dỗ cô bé: “Nếu dượng không tốt thì sau này Mạch Mạch đừng chơi với chị Tiểu Hà nữa.”

Thế là, Thẩm Mạch năm tuổi dứt khoát bỏ rơi ba ruột: “Dượng tốt ạ!”

“Đúng rồi, tối nay về nói với ba con, trên đời chỉ có dượng tốt, Mạch Mạch có dượng là hạnh phúc nhất. Rồi tối nay con đừng ăn cơm với ba, ăn với cô và dượng được không?” Hạ Nhật Ninh tiếp tục dụ dỗ cô bé Thẩm Mạch chỉ mới năm tuổi.

“Dạ! Chị Tiểu Hà cũng ăn chung chứ?” Thẩm Mạch hỏi.

“Đương nhiên ăn chung rồi! Buổi tối còn được ngủ chung với chị Tiểu Hà nữa, được không?” Hạ Nhật Ninh cười vẻ gian ác.

“Dạ!” Thẩm Mạch đã dứt khoát phản bội ba mình.

Thế là, người hối hả bay cả ngàn dặm từ nước ngoài về chỉ để thăm con gái như Sùng Minh, chỉ với một cú điện thoại đã bị con gái ruột từ chối.

Chỉ gọi điện video trò chuyện một chút thôi, sau đó từ chối về nhà ăn cơm chung! Vả lại còn nói với anh ta, trên đời chỉ có dượng là tốt nhất, Mạch Mạch có dượng là hạnh phúc nhất!

Sùng Minh ngay lập tức đứng hình.

Sùng Minh trợn tròn mắt nhìn con gái của mình, sà vào lòng Hạ Nhật Ninh như chim non quay về tổ, sau đó hôn lên má của Hạ Nhật Ninh: “Dượng là tốt nhất, tối nay Mạch Mạch phải ăn cơm với dượng, và ngủ với chị Tiểu Hà.”

Hạ Nhật Ninh giả vờ như không biết chuyện gì hết, ẵm Thẩm Mạch ra chỗ khác.

Sùng Minh tắt màn hình trò chuyện, quay đầu nhìn Thẩm Lục, vẻ mặt tức giận: “Em yêu à, Hạ Nhật Ninh cướp con gái mình đi rồi.”

Thẩm Lục từ từ bước qua, nở một nụ cười hiền từ: “Có sao đâu, tối nay chúng ta qua Cảnh Hòa Trang Viên ăn cơm là được chứ gì!”

“Được, đi!” Sùng Minh nghiến răng nói: “Anh ta không để Mạch Mạch về đây, không lẽ chúng ta không thể qua đó ăn cơm sao? Hứ, đúng là nhỏ mọn, anh chỉ vừa cho Thẩm Duệ thêm chút bài huấn luyện, đã bắt anh trả giá thế này! Hứ!”

Thẩm Lục liếc anh ta: “Tiểu Duệ là cháu của em!”

“Biết rồi biết rồi! Thẩm Duệ chỉ bị mệt thôi, đâu có bị bệnh.” Sùng Minh nghiến răng nói: “Bài huấn luyện của anh năm xưa còn nhiều hơn nó!”

“Vậy cũng không được.” Thẩm Lục nhìn anh ta.

“Rồi rồi rồi, em nói sao thì vậy. Em xinh đẹp như thế, em nói gì cũng đúng. Không tăng không tăng không tăng nữa! Anh sẽ giảm bớt bài huấn luyện cho nó...” Nhìn thấy Thẩm Lục nhìn mình chằm chằm, Sùng Minh mới chịu thôi.

Và ngay đêm hôm đó, Sùng Minh và Thẩm Lục cùng lái xe đến Cảnh Hòa Trang Viên, không những kiên quyết ăn hết bữa cơm mà còn ở lại qua đêm.

Sau đó Sùng Minh định bồi dưỡng tình cảm với con gái mình, nhưng ai ngờ, Thẩm Mạch khóc lóc, kêu la, nước mắt nước mũi chảy dài, kiên quyết đòi chơi với chị Tiểu Hà.

Vẻ mặt Sùng Minh hết sức đau buồn.

Nếu đây không phải con gái ruột của mình, chắc anh đã bùng nổ rồi chăng?

Nhìn con gái ruột của mình không thân với mình, Sùng Minh quay qua Thẩm Hà: “Tiểu Hà, con không nhớ mợ hả?”

Thẩm Hà nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Nhớ... nhưng, baba nói, phải trả thù cho anh hai! Nên hôm nay không nhớ nữa.”

Sùng Mình: “À...”

Cả cái Cảnh Hòa Trang Viên đột nhiên tràn ngập tiếng cười.

So với việc Thẩm Duệ có người trả thù, thì hoàng tử Joel phải chịu khổ hơn rất nhiều.

Giờ đây hoàng tử Joel, đã mười hai tuổi.

So với lúc cậu còn nhỏ, nhan sắc của cậu lại đi lên thêm một bậc, quả thật không thua gì Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ chỉ bị mệt mỏi về thể xác, còn hoàng tử Joel thì bị ngược đãi trên... tinh thần.

Cậu dùng thời gian năm năm, để học hết tất cả sách, rồi tham gia thi hết các cuộc thi sát hạch, để chứng mình năng lực kinh tế của cậu.

Cậu đã chọn từ bỏ thừa kế ngôi vị, quay lưng đi thừa kế đế chế kinh tế của gia tộc, điều này nghĩa là cậu đã chọn con đường khó đi nhất.

Nếu cậu không chọn con đường này, có thể cả đời cậu sẽ là hoàng tử nhàn rỗi.

Tuy không giàu bằng nước bạn, nhưng cũng không phải thiếu thốn, muốn làm gì thì làm, ngày tháng muốn trải qua vui vẻ thế nào thì vui vẻ thế đó.

Vả lại, cậu còn gặp được Thẩm Hà.

Cậu biết, Thẩm Hà với thân phận là tiểu thư nhà họ Hạ, muốn ở bên cạnh cô bé, tuyệt đối không thể qua loa được.

Cho nên, cậu kiên quyết chọn con đường đế chế kinh tế.

Cho dù không kế thừa ngôi vị thì có thể làm gì chứ?

Dù sao, trước giờ cậu cũng không có hứng thú với ngôi vị.

Hôm nay là lần thi sát hạch thứ bảy trăm ba mươi lăm của cậu trong năm năm qua, nội dung thi lần này là phân tích dữ liệu của kinh tế toàn cầu trong vòng mười năm.

Hoàng tử Joel rất tự tin, ung dung ngồi trước mặt giám khảo thi.

Câu tin rằng, cậu nhất định sẽ vượt qua kỳ thi này.

Tại vì, sinh nhật lần thứ mười của Thẩm Hà sắp đến rồi.

Hôm nay vẫn phải đi chọn bộ đồ đẹp nhất cho Thẩm Hà và món quà phù hợp nhất với cô bé.

“Hoàng tử Joel, cậu sẵn sàng rồi chứ?” Người chủ trì hỏi: “Hai giám khảo này là giám đốc điều hành đến từ phố Wall, bọn họ rất nhạy cảm với dữ liệu tài chính, vả lại còn có phương pháp phán đoán và phân tích của riêng mình. Nếu đáp án của cậu không làm hài lòng hai vị giám khảo, thì bài tập này của cậu sẽ được cho làm lại.”

Hoàng tử Joel cười vẻ tự tin, và giọng nói đang thay đổi của tuổi trưởng thành, cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp và chất giọng của cậu: “Tôi đã sẵn sang rồi, mời thầy ra đề ạ.”

Hai giám đốc điểu hành phố Wall, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó cùng gật đầu nói: “Nếu đã sẵn sàng rồi, vậy chúng ta bắt đầu nhé.”

Những người khác lui ra, trong phòng chỉ còn hai giám khảo và hoàng tử Joel ba người.

Không ai biết chuyện gì xảy ra trong phòng.

Những người khác chỉ biết, lúc hoàng tử Joel bước ra từ căn phòng, đã rất tự tin và kiêu ngạo.

Nhưng hai vị giám khảo trong phòng, lại có vẻ mặt căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm.

Bọn họ tự hào với lý luận kinh tế học của mình lắm, nhưng trước mặt cậu bé mười hai tuổi này, lại không thể nói gì được.

Hoàng tử Joel thanh lịch bước lên xe, nói với tùy tùng của mình: “Mang món quà tôi đã chuẩn bị, gửi qua đó đi.”

“Dạ, hoàng tử.” Tùy tùng trả lời: “Vẫn nguyên tắc cũ, không để đối phương biết do cậu tặng ạ?”

“Ừ.” Hoàng tử Joel gật đầu: “Sau này, cô ấy sẽ biết. Cô ấy thông minh thế, sẽ không làm tôi thất vọng đâu.”

“Dạ, hoàng tử Joel.” Tùy tùng nhanh chóng quay lưng rời khỏi.

Gần như là cứ cách ngày, Thẩm Hà ở một nơi xa trong nước lại nhận được kiện hàng gửi từ bên kia đại dương.

Thẩm Hà nhìn vào bộ lễ phục nhỏ trong hộp, và đứng bất động.

Nét chữ quen thuộc, lời văn quen thuộc.

Rốt cuộc là ai vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.