Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1087



Hơn nữa, công chúa Hạ gia, không cần biết là nhan sắc hay thân phận địa vị, đều rất xứng đôi với hoàng tử nhà mình.

Nhưng, hoàng tử cứ thế âm thầm cho đi, công chúa Hạ gia hình như vẫn chưa hề biết tâm tư của cậu ấy.

Đám tùy tùng đều có chút sốt ruột.

Nhưng suy nghĩ lại, họ vẫn còn nhỏ.

Hoàng tử Joel mới mười hai tuổi, công công chúa nhỏ Hạ gia mới mười tuổi.

Không vội không vội phải bình tĩnh.

Họ tin tưởng hoàng tử của mình! Nhất định có thể lấy được người đẹp về!

Thẩm Hà cầm lấy danh thiếp của hoàng tử Joel, vui vẻ mà đi về khách sạn.

Vừa vào cửa liền thấy Thẩm Thất vẫn đang ngủ.

Được thôi, mami thật sự quá vất vả, cứ để mẹ nghỉ ngơi thật tốt.

Thẩm Hà một mình chui vào thư phòng, đem danh thiếp trên tay đặt trên bàn, liền quay người mở máy tính chơi game.

Vừa lên mạng, Tư Nhiên đã đợi cô ấy trong game.

“Anh Tiểu Nhiên, em đến đây!” Thẩm Hà trong game vẫn với tạo hình non nớt, cô bé bởi vì là nhân viên nghiên cứu và phát triển, cho nên trang bị nào tuyệt vời đều trang bị cho bản thân hết, bộ trang bị này đem ra là sự hiện hữu từng giây từng phút lóe sáng mắt người khác. Hôm nay cô bé muốn đánh pk, cho nên trang bị nào mạnh mẽ nhất đều mặc lên trên người.”

Tư Nhiên cũng đã mặc lên bộ trang bị rất ngầu ở sân đấu pk chờ cô bé.

Nhìn thấy Thẩm Hà lên mạng, Tư Nhiên liền lướt thân nhanh qua, nói: “Em đến rồi, trận pk hôm nay hình như rất tàn khốc! Người đến đều là đại thần.”

Thẩm Hà liền hoạt động hoạt động ngón tay, cười với vẻ gian trá: “Hôm nay Hà công chúa để cho mọi người nhìn rõ sức chiến đấu của bản tiểu thư! Anh Tiểu Nhiên, chuẩn bị xong chưa, chúng ta sắp lên!"

“Được!” Tư Nhiên trả lời nhanh gọn dứt khoát: “Em ở phía trước cứ đánh thoải mái, anh dẹp hậu cho em!”

“Moaz moaz!” Thẩm Hà liền cười vui hớn hở.

Hợp tác cùng Tư Nhiên chính là vui nhất!

Anh ấy cứ đem mình bảo vệ thật tốt, có thể để mình đánh một trận tơi bời hoa lá.

“Em không phải đã đến Hawaii từ sớm sao, sao lại đến muộn như thế?” Tư Nhiên vừa đánh vừa hỏi Thẩm Hà.

Thẩm Hà trả lời: “A, em vừa rồi chạy ra ngoài ăn vặt, gặp được một người quen.”

Tư Nhiên đang phóng thích kỹ năng, trong lòng tự nhiên giật thót, hỏi: “Gặp được ai thế?”

“Anh Joel.” Thẩm Hà trả lời nói: “Năm năm không gặp, lần trước gặp anh ấy chính là vào hôn lễ của bà ngoại nuôi Từ Vân Khê và ông ngoại nuôi, trong hội trường lễ cưới gặp anh ấy. Chớp mắt đã năm năm không gặp, anh Joel hình như đẹp hơn lúc nhỏ rồi. Nhìn quen nhan sắc của anh trai và em trai, vẫn có thể khiến em kinh ngạc, thật sự không nhiều.’

Trong lòng Tư Nhiên liền hiện lên dự cảm không tốt.

Hoàng tử Joel ở Hawaii?

Cậu ta tuyệt đối không phải xuất hiện ngẫu nhiên, thế thì chính là có chuẩn bị mà đến.

Tư Nhiên bổng nhiên cảm thấy áp lực mình rất lớn.

Mình còn có thể tiếp tục bảo vệ Thẩm Hà chứ?

Xem ra, mình cần phải gia tăng tiến độ...

“Anh Tiểu Nhiên, anh sao thế? Sao anh không đánh nữa?” trong tai nghe truyền đến giọng nói của Thẩm Hà, Tư Nhiên mới tỉnh người, tiếp tục chiến đấu, trả lời nói: “Không sao, vừa rồi nghĩ đến chút chuyện. Tiểu Hà, có lẽ qua một khoảng thời gian anh sẽ trở nên rất bận, em không trách anh chứ?’

“Anh Tiểu Nhiên phải bận gì vậy, sắp tới kỹ nghỉ đông rồi.” Thẩm Hà không trả lời mà hỏi.

“Sau này em sẽ biết. Hôm nay đánh xong trận này, anh sẽ bắt đầu bận rộn. Sau này mới cáo lỗi với em, được không?” Tư Nhiên cẩn thận mà dỗ Thẩm Hà.

“Được ạ, không sao. Gần đây hình như mọi người đều rất bận.” Thẩm Hà trả lời nói: “Em và mami ở Hawaii có lẽ ở một khoảng thời gian. Mami còn đang ngủ vì lệch múi giờ, có lẽ tới tối sẽ có tinh thần hẳn...”

Lời của Thẩm Hà liền thành sự thật!

Thẩm Thất đúng thật đánh một giấc ngủ đến chiều, sau đó buổi tối có tinh thần hẳn!

Nếu đã ngủ đủ, thì có thể đi tìm Phan Nhuận mà trò chuyện.

Còn việc nên nói như thế nào, có lẽ có chút thận trọng.

Thẩm Thất từ sớm đã nghe ngóng được thói quen chạy bộ mỗi ngày của Phan Nhuận, nếu mỗi ngày đều có thói quen này, thế thì hôm nay cũng chạy bộ đêm theo vậy!

Thẩm Thất chạy bộ đêm khác so với người khác, người ta một mình chạy bộ đều đeo tai nghe đeo vòng tay thể thao, chạy vui không gì bằng?

Thẩm Thất không phải.

Cô ấy cái gì cũng không đem, sau người theo một đám vệ sĩ cùng chạy bộ đêm...

Ừm, không sai, cô ấy chỉ giả vờ chạy bộ đêm.

Nhưng, chỉ cẩn đạt được mục đích là đủ rồi.

Thẩm Thất đang chạy thì thấy Phan Nhuận mặc đồ thể thao đang đi xuống, liền chạy tới gần rồi chạy chậm lại.

Phan Nhuận đang chạy thì thấy Thẩm Thất.

Phan Nhuận vừa bắt đầu cho rằng mình hoa mắt.

Thiếu phu nhân Hạ gia sao có thể ở Hawaii?

Bây giờ là cuối năm, hơn nữa tiệc sinh nhật của Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh, Thẩm Viễn và Thẩm Mạch bốn người được tổ chức ở Cảnh Hòa trang viên!

Thân là nữ chủ nhân của Cảnh Hòa trang viên, bây giờ sao lại ở Hawaii?

Nhưng không chờ Phan Nhuận do dự ngờ vực xong, Thẩm Thất chủ động chào hỏi cùng cô ấy: “Ỉ? Em cũng ở Hawaii?”

Phan Nhuận liền xác định đối phương chính là Thẩm Thất!

Phan Nhuận liền chạy sang, cùng Thẩm Thất chạy chậm: “Thì ra thật sự là Hạ thiếu phu nhân! Thật không ngờ có thể gặp chị ở đây! thật là trùng hợp!”

Thẩm Thất cười chứ không nói.

Mấy vệ sĩ sau lưng Thẩm Thất cùng nhau thầm nhủ: rõ ràng là ở Hawaii ôm cây đợi thỏ! Trùng hợp gì chứ!

Chạy bộ xong, Phan Nhuận chủ động mời Thẩm Thất đi uống một ly, Thẩm Thất cần phải chấp nhận!

Phan Nhuận thật sự là người phụ nữ rất biết cách làm người, cô ấy trước giờ đều tiến thoái chừng mực, không khiến đối phương mất mặt.

Thẩm Thất muốn một ly nước trái cây, cùng Phan Nhuận ngồi phía đối diện.

Thẩm Thất giả vờ kinh ngạc hỏi: “Sao em đến Hawaii? Chị còn tưởng em đang trong nước bận chuẩn bị cho phim mới. Không phải nói, trước mắt đang chuẩn bị đầu tư cho một tác phẩn phim cổ trang lớn, em còn là nhân vật chính trong phim sao? Thời gian trước không phải nói nhà sản xuất cũng bàn xong rồi sao? Sao trong thời điểm quan trọng này, còn chạy đến Hawaii?”

Phan Nhuận không dám hỏi tại sao Thẩm Thất đến Hawaii, chỉ có thể thành thật mà trả lời nói: “Em xem như là tránh tai họa.”

Thẩm Thất rõ chuyện mà vẫn hỏi: “Tránh tai họa? Trốn tránh ai chứ? Bây giờ ai dám dám gây họa cho em?”

Phan Nhuận liền cười khổ, nói: “Thiếu phu nhân, người đừng lấy em làm niềm vui. Chuyện này, người hiểu rõ hơn ai hết. Còn cứ phải bắt em nói rõ sao.”

Phan Nhuận uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Giữa em và Phạm Ly cũng chỉ như thế. Thời gian năm năm, tình cảm năm năm, em cũng không muốn mình rơi vào vị thế lúng túng. Em cũng từng tuổi này, để người ta đưa ra đề nghị chia tay, em cũng rất mất mặt. Cho nên, em dứt khoát trốn đi thật xa, cứ thế chia tay là tốt nhất. Đều giữ được thể diện cho nhau, sau này gặp lại cũng không phải lúng túng, nói cho cùng đều lăn lộn trong cùng một giới với nhau, sớm muộn gì đều gặp cả.”

Thẩm Thất cười, nói: “Em làm sao xác định Phạm Ly muốn chia tay với em? Sao em có thể chắc chắn kết cục của hai người là chia tay? Phan Nhuận, em không phải rất tự tin sao? Tại sao trên chuyện này, lại thiếu tự tin như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.