Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1091



Nghe xong cuộc điện thoại này, Thẩm Hà mới nhận ra, mặt ngang bướng của mình vừa rồi đã bị Hoàng tử Joel nhìn thấy.

Thẩm Hà cất gọn điện thoại, không biết phải giải thích như thế nào nữa.

Hoàng tử, anh nghe em nói được không?

Thật ra tính em thật sự không phải như vừa rồi đâu y y a a.

Hoàng tử Joel nhìn Thẩm Hà cười rất tươi.

Thẩm Hà mặt hơi gượng gạo: “Em em.”

“Không sao đâu. Làm chị, đúng là cần phải có chút uy nghiêm mới trị được họ. “Hoàng tử Joel chủ động giải thích giúp Thẩm Hà.

Thẩm Hà gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, đúng là như vậy. Đúng rồi, vừa rồi anh nói đến đâu rồi.”

Hoàng tử Joel cúi đầu cười, câu chuyện vừa rồi, bây giờ dù thế nào cũng không thể nói tiếp được rồi.

Hoàng tử Joel đành nói: “Không sao đâu. Anh chỉ muốn nói với em, nhất định phải chờ anh quay lại tìm em.”

“Tìm em?” Thẩm Hà chỉ vào mũi của mình, vẻ mặt rất ngơ ngác: “Anh muốn đến Học viện Quý tộc Duệ Hà sao?’

Hoàng tử Joel cười lên: “Đúng đúng đúng, anh phải đến đó. Vì vậy, em hãy đợi anh ở Học viện Quý tộc Duệ Hà!”

Thẩm Hà lập tức cười lên, rồi nói: “vấn đề ở đây là. Em sẽ ở trường học chờ anh đến. Như vậy, chúng ta sẽ trở thành bạn học rồi.”

“Đúng đấy, như vậy chúng ta sẽ trở thành bạn học rồi.” Hoàng tử Joel tiện tay hái một bông hoa, đưa tay lên từ từ cài lên mái tóc của Thẩm Hà.

Thẩm Hà không hề để ý, Hoàng tử Joel đã cài bông hoa lên vị trí viền tóc bên trái của con

Ở Hawaii, các cô gái cài hoa có những ý nghĩa khác nhau.

Khi cài hoa ở bên trái, tức là hoa đã có chủ.

Khi cài hoa ở bên phải, tức là các cô gái mới lớn, vẫn con đang độc thân.

Hoàng tử Joel cài bông hoa lên bên trái của Thẩm Hà, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng đã hiểu rồi.

Con đã nhận định Thẩm Hà, sẽ không bao giờ thay đổi nữa.

Thẩm Hà vẫn đang chìm đắm trong việc lát nữa nói rõ với mẹ chuyện mợ Tư và cậu Tư lại sắp có em bé, vì vậy không hề để ý đến Hoàng tử Joel đã cài hoa vào đâu.

“Đẹp thật đấy.” Hoàng tử Joel thu tay về, cười với Thẩm Hà rồi nói.

“Cảm ơn anh.” Thẩm Hà thu lại suy nghĩ của mình, rồi nói: “Nhưng mà, có lẽ em phải trở về rồi.”

“Ồ? Chẳng phải em nói sẽ chơi một ngày sao?” Ánh mắt Hoàng tử Joel thoáng qua chút thất vọng. Con đã đổi hết toàn bộ lịch học, chính là để chơi trọn vẹn một ngày với Thẩm Hà.

Những ngày tháng được bên Thẩm Hà trong tương lai của con không còn nhiều nữa.

Con muốn trân trọng từng giây từng phút.

Nhưng Thẩm Hà hoàn toàn không biết.

Thẩm Hà hoàn toàn không biết tâm tư của Hoàng tử Joel đối với con, chỉ đơn thuần nghĩ Hoàng tử Joel đối xử tốt với con, chỉ là tình bạn.

Vì vậy, Thẩm Hà nói: “Em phải về nói qua với Mami, nếu không, tiếp tục bóc lột sức lao động của mợ Tư, cậu Tư sẽ phản đối đây!”

Nói xong câu này, Thẩm Hà quay người rời đi luôn.

Ánh mắt Hoàng tử Joel đầy sự bất lực.

Công chúa nhỏ của anh, hình như hơi chậm hiểu.

Thôi vậy, công chúa nhỏ của anh mới chỉ có mười tuổi thôi mà.

“Được rồi, anh đưa em về.” Hoàng tử Joel cố kìm nén những tiếc nuối trong lòng, sau khi trở lại du thuyền, bắt đầu quay về.

Vừa cập bến, Thẩm Hà đã nhảy ngay lên bờ, chào tạm biệt Hoàng tử Joel: “Cảm ơn anh hôm nay đã đi với em.”

“Tiểu Hà, chờ một chút.” Hoàng tử Joel lại một lần nữa gọi lại Thẩm Hà.

Thẩm Hà quay đầu nhìn nhìn anh ngơ ngác.

Hoàng tử Joel cứ thế nhìn Hoàng tử Joel, hàng ngàn lời nói trong lòng, nhưng không nói được một lời nào.

Con chỉ chỉnh lại đầu tóc cho Thẩm Hà, cài gọn gàng lại bông hoa bên viền tai con, rồi hôn nhẹ một cái lên trán Thẩm Hà.

Quả thật, bất luận là lúc nào, chỉ có gần gũi với Thẩm Hà, mới không có bất kỳ phản ứng khác thường nào.

Con bị dị ứng và sẽ ngất xỉu với nước bọt của tất cả mọi người, nhưng duy nhất ngoại lệ với Thẩm Hà

Em chính là thiên mệnh.

“Anh Joel? Thẩm Hà càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, vì sao mỗi lần nhìn thấy anh Joel đều kỳ lạ như vậy chứ?

“Không sao đâu. Em về cẩn thận nhé.” Hoàng tử Joel nói với Thẩm Hà rất dịu dàng: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh. Chỉ cần anh giúp được, nhất định anh sẽ giúp.”

Thẩm Hà gật đầu: “Em biết rồi.”

“Em về đi.” Hoàng tử Joel tiếc nuối thả Thẩm Hà ra, vẫy tay chào tạm biệt với Thẩm Hà.

Thẩm Hà vẫy tay, lặng lẽ rời đi.

Hoàng tử Joel cứ thế ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Thẩm Hà, xa dần xa dần.

Những ánh sắc màu xanh biếc trong mắt Hoàng tử Joel dần dần tối xuống.

Anh không biết mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, như trong thời gian giao ước không.

Anh cũng không biết, bên cạnh công chúa nhỏ của anh rốt cuộc có xuất hiện bạch mã hoàng tử nào khác không.

Anh cũng không biết, công chúa nhỏ rốt cuộc có hiểu được tấm lòng của anh hay không.

Thẩm Hà là công chúa của Hạ gia, bên cạnh em chắc chắn không thiếu đám con trai vây quanh.

Em đáng yêu đến vậy, xinh đẹp đến vậy, người thích em chắc chắn không ít.

Sao tự nhiên anh lại cảm thấy mất tự tin như vậy chứ.

Chỉ có mạnh lên.

Nhất định phải mạnh lên, mới đánh bại được những tình địch khác, kéo công chúa đến bên cạnh mình,

Thẩm Hà, nhất định em phải chờ anh! Chờ anh quay lại tìm em!

Thẩm Hà vội vội vàng vàng chạy về khách sạn, còn chưa kịp chạy về phòng mình, con đã nhìn thấy Phan Nhuận đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Thẩm Hà vội quá không phanh kịp, đã đâm ngay vào lòng Phan Nhuận.

“A a a a, con xin lỗi.” Thẩm Hà vừa xin lỗi vừa định chạy tiếp, nhưng nghĩ lại, có vẻ không ổn, sau đó con lại kịp thời phanh gấp, quay đầu chào hỏi Phan Nhuận: “Cô Phan?’

“Là đại tiểu thư sao!” Phan Nhuận không ngờ lại gặp Thẩm Hà ở đây, cô lập tức cười chào hỏi con, cô nói: “Sao cháu làm gì mà lại vội vội vàng vàng thế?’

Thẩm Hà cười hây hây, rồi nói: “Chuyện vui chuyện vui đấy. Mẹ cháu chắc còn chưa dậy, cháu phải mau chóng đến thông báo tin vui này cho Mami cháu.”

Phan Nhuận cười lên, không hề hỏi là tin vui gì.

Mắt Thẩm Hà quay một cái, con hỏi ngược lại Phan Nhuận: “Cô Phan Nhuận không muốn biết rốt cuộc là tin vui gì sao?”

Phan Nhuận cười lên: ‘nếu cháu có thể nói cho cô biết, tất nhiên là cô sẵn sàng nghe rồi.”

“Được đấy được đấy!” Thẩm Hà lập tức vui vẻ nói: “Mợ Tư cháu lại có em bé rồi đấy! Đây là thai thứ ba đấy!”

“A?” Phan Nhuận hơi ngơ ngác, sau đó chuyển thành ngưỡng mộ.

Tư Y Cẩm dáng người nhỏ bé như vậy, cũng sắp sinh đứa thứ ba rồi!

Cô ấy đã sinh được hai cậu con trai rồi, không biết thai này là cô con gái hay là cậu con trai đây?

“Cô Phan cũng cố gắng nhé!” Thẩm Hà cười hi hi nói: “Mợ Tư năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, sinh đứa thứ ba vừa xinh. Cháu đi thông báo tin vui cho Mami đây, không làm phiền cô Phan nữa, tạm biệt cô!”

“Tạm biệt cháu.” Phan Nhuận cười vẫy tay: “Chú ý an toàn, cẩn thận dưới chân đấy cháu.”

‘Cháu biết rồi!” Thẩm Hà vừa nhảy vừa chạy lao về phòng.

Vừa vào đến cửa, Thẩm Hà thấy Mami thân yêu của mình quả thật vẫn đang ngủ.

Thẩm Hà vội vàng chạy đến bên tai Thẩm Thất, gọi thật to: “Mami, đừng ngủ nữa! Mợ Tư lại có em bé rồi!”

Thẩm Thất mới đầu bịt tai không muốn nghe, nhưng đầu cô suy nghĩ một cái, đột nhiên phản ứng lại, xoẹt một phát ngồi ngay dậy, kéo ngay lấy Thẩm Hà: “Con nói cái gì! Chị dâu Tư lại có thai rồi á?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.