Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1092



Thẩm Hà ôm ngay lấy cổ của Thẩm Thất nũng nịu nói: “Đúng vậy đúng vậy, con cũng mới biết được tin tức này đấy, vì vậy vội vàng chạy ngay về nói với mẹ một tiếng đấy.”

“Sao con lại biết được?” Thẩm Thất giờ đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô lấy điện thoại ra xem, đúng thật có người gửi tin nhắn cho cô, thông báo tin vui Tư Y Cẩm có thai. Cô ngủ say quá, Vì vậy không nghe thấy.

Thẩm Hà bĩu mỗi nói: ‘Thẩm Viễn Thẩm Mạch lại đánh nhau, Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh đều đang tranh dành đòi xuất hiện cùng Mạch Mạch. Sau đó anh Tiểu Nhiên khuyên mãi không được, rồi gọi điện thoại cho con thôi.”

Thẩm Thất cười ồ lên.

Bốn đứa trẻ này sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, thật sự là có duyên phận khác người với nhau.

Đặc biệt là Thẩm Mạch, vì con là con lai, thật sự là xinh xắn như một con búp bê vậy. Những đứa trẻ khác đều thích chơi cùng Thẩm Mạch, vì vậy đòi xuất hiện cùng con cũng là chuyện thường tình thôi

Nhưng mà, nghe Thẩm Hà nói, quyết định cuối cùng là Thẩm Hà xuất hiện cùng với Thẩm Mạch.

Ba đứa trẻ khác mới thôi đấy.

Quả nhiên là tiểu ma đầu bắt buộc phải có đại ma đầu điều trị!

Thẩm Thất sau khi tắm xong, sau đó gọi khách sạn mang đồ ăn tới, ăn một bữa đơn giản cùng Thẩm Hà.

Thẩm Hà đặt dao dĩa xuống hỏi: “Mami ơi, vừa rồi con nhìn thấy cô Phan đấy, tối qua Mami và cô ấy đã nói những chuyện gì vậy?”

“Mẹ đang chờ cô ấy hồi âm đây.” Thẩm Thất trả lời nói: “Lát nữa mẹ sẽ đi sắp xếp một số việc trong nhà. Xem nếu không được, thì phải về trước rồi.”

Thẩm Hà phồng hai má lên, rồi nói: “Con vừa nói với cô Phan mợ Tư lại có em bé rồi đấy.”

Ánh mắt Thẩm Thất dừng lại, cô đưa tay lên véo má Thẩm Hà rồi nói: “Con gái ngoan, làm tốt lắm!”

Thẩm Hà cười hi hi nhìn Thẩm Thất: “Có phải con rất thông minh không?”

“Đúng đúng đúng, Tiểu Hà nhà ta là thông minh nhất đấy.” Thẩm Thất cầm chiếc khăn lên lau miệng, rồi nói: “Con ăn từ từ nhé, Mami đi ra ngoài có chút việc.”

“Mami đi đi.” Thẩm Hà vẫy tay chào cô.

Thẩm Thất quay về phòng đọc sách, cô liên hệ ngay với Tư Y Cẩm, xác nhận tin vui có thai. Sau đó bàn bạc với Tư Y Cẩm về việc bữa tiệc sinh nhật của các con, trước mắt đã chuyển cho Mạc Thu phụ trách. Nhưng Mạc Thu cũng rất bận, vì vậy Thẩm Thất đã tìm mấy người khác trong công ty đến giúp.

Xác nhận xong những việc này, Thẩm Thất lại liên lạc với Hạ Nhật Ninh. Cô nghe thấy Hạ Nhật Ninh kêu mấy đứa trẻ ồn ào quá đau hết cả đầu, không kìm nổi cười ồ lên.

Hạ Nhật Ninh giọng điệu ai oán, đúng kiểu tư thế như bị vợ yêu ruồng bỏ.

Khiến Thẩm Thất cảm thấy không đành lòng.

Cuối cùng Thẩm Thất phải hứa đảm bảo, kết thúc việc bên này là sẽ về luôn, lúc này Hạ Nhật Ninh mới chịu tha cho Thẩm Thất.

Thẩm Thất đi ra ngoài dạo phố một chút, vừa đi, lại gặp ngay Phan Nhuận.

Thẩm Thất cười híp mắt chào hỏi Phan Nhuận, cô không hề mở mồm nhắc lại chuyện tối qua.

Phan Nhuận lại chủ động nói với Thẩm Thất chuyện của Tư Y Cẩm.

“Chị ấy đúng là người phụ nữ mạnh mẽ.” Phan Nhuận đi bộ cùng Thẩm Thất, tự nhiên cô cảm thấy cảm xúc dâng trào: “Em rất ngưỡng mộ chị ý. Bất luận là gia đình hay là sự nghiệp, đều làm rất xuất sắc. Con cái cũng giáo dục rất tốt. Đứa con trai Tư Nhiên, rất lễ phép, em cảm thấy không ai có thể không quý đứa bé này.”

Thẩm Thất cũng cảm thấy cảm xúc dâng trào: “Đúng vậy, Tiểu Nhiên này đúng thật là quá ngoan. Chị cũng rất thích thằng bé. Em đừng nhìn cháu lớn hơn Tiểu Hà một tuổi, nhưng hiểu biết hơn Tiểu Hà rất nhiều đấy. Có con trông coi Tiểu Hà, chị yên tâm lắm.”

Phan Nhuận cảm thấy rất ngưỡng mộ: “Đúng vậy, Tư Y Cẩm thật sự là rất biết cách giáo dục con đấy.”

“Những chuyện như này, thật sự là không thể ngưỡng mộ được. Mấy đứa giặc nhà chị, bất luận là giáo dục kiểu gì, đứa nào đứa đấy vẫn cứ nghịch như giặc.” Thẩm Thất nói với vẻ mặt rất bất lực, cô nói: “Nhưng mà, nói đây thì phải nói lại. Thật ra đối với chị mà nói, nếu có một gia đình ổn định và một tình yêu ổn định, có thêm một đứa con nữa, là như thêu hoa trên gấm vậy.”

“Đúng vậy.” Phan Nhuận cũng đồng tình: “Sinh con đúng là phải nhanh tay! Thấy mọi người ai nấy cũng trai gái có cả, em thật sự rất ngưỡng mộ đấy.”

Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Ngưỡng mộ, vậy thì sinh một đứa đi!”

Phan Nhuận lắc đầu cười nhẹ: “Đâu phải chuyện dễ dàng thế đâu? Sinh với ai chưa? Sinh rồi ai nuôi chứ? Công việc em bận như vậy, chỉ nhờ vào giúp việc chăm sóc, thà không sinh còn hơn. Muốn sinh, cũng phải sinh một cô công chúa như Tiểu Hà, hoặc là sinh một cậu con trai ga lăng hoàn hảo như Tư Nhiên.”

Thẩm Thất chỉ cười không nói một lời nào.

Phan Nhuận lại một mình nói tiếp: “Hôm nay em nghe nói Tư Y Cẩm có thai lần ba, em thật sự rất ngưỡng mộ. Năm nay em cũng ba mươi sáu tuổi rồi. Em còn có mấy năm nữa chứ? Em thật sự rất sợ, sợ một ngày nào đó, đến tư cách làm mẹ cũng không còn nữa.”

Thẩm Thất đưa tay ra nắm lấy cánh tay Phan Nhuận, lặng lẽ an ủi cô.

Phan Nhuận hoảng loạn nhìn ra chỗ khác, cô nói: “Xin lỗi, chị đừng cười em.”

Thẩm Thất lắc đầu: “Không sao đâu.”

“Cả ngày hôm qua em không ngủ, em luôn nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này. Em và Phạm Ly, thật sự có thể tiếp tục sao? Em thật sự có thể làm một người vợ, người con dâu, người mẹ đạt yêu cầu sao? Em thật sự có thể ứng phó với gia đình có hoàn cảnh phức tạp này sao? Em đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, bao gồm các hậu qủa khác nhau. Nhưng duy nhất không hề nghĩ đến, hoàn toàn quên đi Phạm Ly.” Phan Nhuận nói rất nhỏ: “Có phải em rất ích kỷ không?”

“Rõ ràng là muốn trốn tránh, nhưng lại quyến luyến tình yêu đẹp Phạm Ly mang lại cho em. Rõ ràng õ ràng biết gia đình anh cực kỳ phức tạp, nếu em tiếp tục đi, sẽ phải chịu đựng rất nhiều rất nhiều. Nhưng, em vẫn cảm thấy, nếu hai người yêu nhau, vậy tất cả những nỗ lực và hy sinh mà em chịu đựng, đều là xứng đáng.”

Thẩm Thất chỉ cười

“Hạ thiếu phu nhân, đột nhiên em cảm thấy hình như hiểu được tâm trạng năm đó khi chị và Hạ tổng tổ chức lễ cưới lần hai. Chị lúc đó, cũng rất dũng cảm đấy?” Phan Nhuận không kìm nổi hỏi.

“Đúng vậy.” Thẩm Thất cảm thấy cảm xúc dâng trào: “Tổ chức đám cưới lần hai với anh, cũng đã được 5 năm rồi. Lúc đó, chị thật sự không sợ cái gì hết. Vì tình yêu, vì bảo vệ mối tình đó, cũng vì các con và người nhà, chị cảm thấy bao nhiêu vất vả đều xứng đáng hết. bây giờ thấy các con vây quanh, là chị cảm thấy lựa chọn của năm đó không hề sai.”

“Hạ tổng thương yêu chị như vậy, tất nhiên là chị hạnh phúc rồi.” Phan Nhuận vừa cười vừa nói.

“Chỉ cần em đồng ý, em cũng có thể.” Thẩm Thất nói rất nghiêm túc: “Cũng giống như Tư Y Cẩm, cô ấy dũng cảm bước lên một bước, mỗi chúng ta đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu và hạnh phúc, bất luận xuất thân, bất luận gia cảnh.”

“Có lẽ chị nói đúng đấy.” Phan Nhuận nói nhỏ.

“Tất nhiên là cô ấy đúng rồi!” Một giọng nói vang lên từ sau lưng hai người.

Thẩm Thất và Phan Nhuận cùng quay đầu lại.

Nhìn ngay thấy Phạm Ly mặc một bộ quần áo giản dị, hớn hở đứng sau lưng hai người, trên

tay ôm một bó hoa rất to, đứng đó cười rất tươi.

Phan Nhuận lập tức ngơ ngác!

Cô không ngờ Phạm Ly lại đến đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.