Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1096



Không ít gia tôc lớn đã thăm dò bên trong bên ngoài, để nghe ngóng xem Thẩm Duệ Thẩm Hà có bạn gái bạn trai chưa.

Nhà ai có con trai, đều muốn kết hôn với Thẩm Hà.

Nhà ai có con gái, đều muốn gả cho Thẩm Duệ, nếu thật sự không được thì Hạ Thẩm Châu cũng được!

Tuy Hạ Thẩm Châu hơi nhỏ, nhưng không sao, nhà họ sinh thêm đứa con gái là được chứ gì!

Thẩm Thất từ chối toàn bộ các vụ thăm dò nghe ngóng của bọn họ.

Con của cô, không cần kiểu kết hôn chính trị.

Cô chỉ muốn con mình được sống cuộc sống mà chúng muốn.

Trước mắt, Hạ Thẩm Duệ mới từ bên ngoài quay về, còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Thẩm Thất cũng đã dặn dò mọi người từ trong ra phải chuẩn bị mọi thứ cho tốt.

Hôm đó, khi Thẩm Thất đang nghe quản gia báo cáo tổng kết, thì thầy Hạ Thẩm Châu chạy lon ton đến: “Mami...”

“Sao vậy con?” Thẩm Thất ngay lập tức dừng báo cáo của quản gia lại, quay lưng nhìn Hạ Thẩm Châu.

Hạ Thẩm Châu mới mười một tuổi, mà nhan sắc đã càng ngày càng mê hoặc người khác.

Cậu là người dung hợp vẻ đẹp của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, nên cậu sợ hữu vẻ đẹp rất trung tính, cho nên dáng vẻ cũng rất giống Thẩm Lục, đẹp trai đến nổi Thẩm Lục cứ nựng vào má cậu hoài.

Rồi còn bị chị ruột mình nựng nữa, Hạ Thẩm Châu chỉ có thể chịu đửng một cách bất lực.

Nhưng, chịu đựng thì chịu đựng, cậu bé thần tài này rất thương chị gái.

Ngoài chị ruột ra, không ai có thể nựng mặt cậu nữa.

Hạ Thẩm Châu cẩn thận rút một tấm thiệp từ sau lưng ra đưa cho Thẩm Thất.

“Đây là gì vậy?” Thẩm Thất nhìn con trai mình vẻ khó hiểu, đưa tay lên lau đi mồ hôi trên chop mũi Hạ Thẩm Châu: “Sao lại vội thế, xảy ra chuyện gì à? Không còn tiền tiêu hả?”

Hạ Thẩm Châu lắc đầu, mắt tròn xoe nhìn Thẩm Thất: “Sắp đến sinh nhật lần thứ mười sáu của anh hai và chị hai rồi.”

“Phải đó. Rồi sao?” Thẩm Thất lại hỏi.

“Mami, mười sáu năm trước, mami đã cực khổ sinh ra anh hai va chị hai, cho nên, người đáng được thương yêu nhất chính là mami! Số tiền trong tấm thiệp này là do con tự tiết kiệm. Con vốn định mua chút quà cho mami, nhưng con biết mami không thiếu cái gì hết, cho nên con nghĩ đi nghĩ lại, đã quyết định đưa thẳng tiền cho mami luôn.” Hạ Thẩm Châu nói với vẻ ngại ngùng: “Tiền ăn vặt hằng ngày của con đã cho chị hai hết rồi, cho nên, chỗ này chỉ có mười triệu thôi. Mami, đừng chê ít nhé.”

Thẩm Thất và quản gia đều rất ngạc nhiên.

Thần tài Hạ Thẩm Châu, rất là bủn xỉn, ngoài tiêu tiền cho Thẩm Hà ra thì chưa có cô gái nào được cậu tiêu tiền cho nữa!

À, bây giờ thêm một người là mẹ ruột!

Hạ Thẩm Châu nhét thẻ ngân hàng vào tay Thẩm Thất, không ngờ lại còn có chút e ngại, bỏ chạy ra ngoài: “Mami, con đi chuẩn bị quà cho chị hai đây! Chị ấy cũng mười sáu tuổi rồi, phải ăn diện đẹp hơn mới được. Nếu không, xấu quá sẽ không ai lấy đâu!”

Thẩm Thất liền bật cười.

Đứa con này thật là...

Quản gia cười rồi nói: “Nhị thiếu gia cũng trưởng thành rồi. Biết mang tiền tiết kiệm ra cho mẹ mình.”

Thẩm Thất cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng cảm nhận đủ năm vị ngọt, chua, đắng, cay, mặn.

Thẩm Thất biết Thẩm Hà có thói quen lấy tiền của Thẩm Châu.

Nhưng Thẩm Hà không phải ăn cướp, mà chỉ lấy tiền tiêu vặt của Hạ Thẩm Châu để đi đầu tư, sau đó cuối năm chia hoa hồng cho Hạ Thẩm Châu.

Bây giờ chưa đến cuối năm, cho nên trên người Hạ Thẩm Châu quả thật không có nhiều tiền.

Cậu lấy ra được mười triệu, xem ra đó chính là số tiền được len lén cất giữ lại. Số tiền này, không thể để Thẩm Hà phát hiện.

Quả nhiên là sao đại kim ngưu!

Biết cách giấu tiền rất hay!

Thẩm Thất đưa thẻ ngân hàng của con trai tặng cho quản gia: “Để vào trong ví cho tôi, bây giờ tôi cũng được tiêu tiền của con trai rồi.”

Quản gia liền nhanh chóng nhận lấy thẻ ngân hàng, nói: “Phu nhân, đại thiếu gia chắc sẽ về đến vào khoảng trưa ngày mai. Đại thiếu gia nói, không cần ai đi rước hết, cậu sẽ tự về nhà một mình.”

Thẩm Thất gật đầu: “Được, nó cũng lớn rồi, tự có chủ ý của mình. Vậy chúng ta không cần đi rước nó, ở nhà nấu sẵn cơm đợi nó về, cùng ăn cơm với nhau. Được rồi, ông báo cáo tiếp đi.”

Quản gia tiếp tục báo cáo những nội dung khác, và ngồi đối chiếu từng mục với Thẩm Thất.

Với vai trò là phu nhân đương gia của nhà họ Hạ, gánh nặng trên vai Thẩm Thất rất lớn.

Cô không những phải chăm lo cho mọi việc trong nhà, mà còn phải quản lý s.a và những chuyện trong học viện quý tộc Duệ Hà nữa.

Thế là, phần lớn công việc của cô đều giao cho cấp dưới, cô chỉ nghe nội dung báo cáo cuối cùng thôi.

Quản gia báo cáo xong, Tư Y Cẩm bước qua báo cáo.

“Tiểu Thất, đây chính là báo cáo của tháng này. Năm nay có thể nói đã hoàn thành mục tiêu của cả năm trước một phần năm thời gian.” Tư Y Cẩm đã dùng tất cả các từ chuyên ngành để báo cáo tình trạng s.a cho Thẩm Thất biết một cách chuyên nghiệp.

Sau khi báo cáo xong, Thẩm Thất hỏi: “Chị có chống đỡ nổi không? Có cần tuyển thêm vài trợ lý cho chị không?”

Tư Y Cẩm lắc đầu nói: “Trợ lý hiện tại, quản lý s.a rất tốt. Nếu bọn họ không thể hoàn thành tốt công việc, nghĩa là bọn họ không phù hợp với công việc ở s.a. Yên tâm, chị sẽ giám sát bọn họ.”

Thẩm Thất cười rồi nói: “Đương nhiên em tin chị rồi. Chị năm, em chỉ sợ chị bận quá thôi. Dù sao chị cũng phải chăm sóc cho gia đình mà.”

Tư Y Cẩm cười rồi nói: “Bây giờ chị chỉ lo cho bé ba bé tư thôi, Tiểu Nhiên mười bảy tuổi rồi, vả lại nó còn có chủ kiến hơn chị. Chị cũng không lo lắng cho nó nhiều nữa. Nói mới nhớ, năm ngoài Tư Nhiên chống trọi với nguyên cái nhà họ Mai, chị thật sự không tự tin về nó lắm. Đứa con này, không thấy có biểu hiện gì hết, chị cũng không biết từ khi nào nó lại giỏi như thế.”

Thẩm Thất lắc đầu: “Do chị lơ là nó quá, Tiểu Nhiên từ lúc còn rất nhỏ, đã bộc lộ rõ tài năng của mình rồi. Thành tích trong trường rất cao, đáp ứng điều kiện nhảy lớp, nhưng nó đã không làm vậy. Điều đó cho thấy, phần năng lực được dư ra đó, chắc chắn đã đặt vào một chuyện khác. Cho nên, nó đã âm thầm hạ gục nhà họ Mai, tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Bây giờ mấy đứa nhỏ trong nhà mình, đều đang dần lớn lên, chúng ta làm cha mẹ, cũng phải buông tay cho chúng ta trải nghiệm chút sóng gió ngoài kia.”

Tư Y Cẩm cảm kích trả lời: “Phải đó, nên để chúng trải nghiệm sóng gió! Vừa chớp mắt, mấy đứa nhỏ đã lớn hết rồi! Năm xưa Thẩm Duệ chỉ mới nhiều đây lớn, vậy mà ngày mai trở về, chị nghĩ chị không nhận ra nó nữa.”

Thẩm Thất cười rồi nói: “Sáng mai về sớm đó. Lúc nãy quản gia nói, Thẩm Duệ đã gọi về trước rồi, không cho ai đi đón hết, nó sẽ tự về nhà ăn cơm. Tới chừng đó, chị nói với anh năm một tiếng, qua đây sớm một chút, chúng ta đợi nó về, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn tụ.”

“Được, biết rồi.” Tư Y Cẩm gật đầu: “Lần này, gia đình chúng ta đúng là đoàn tụ thật rồi. À phải, Tiểu Thất, chị hỏi em cái này.”

“Dạ, chị hỏi đi.” Thẩm Thất đưa trái cây cho Tư Y Cẩm, Tư Y Cẩm đưa tay ra đón lấy.

Tư Y Cẩm ăn một trái cherry, rồi nói: “Nghe nói nhị hoàng tử của nước y sẽ chuyển đến học viện quý tộc Duệ Hà của chúng ta. Tin này có phải thật không?”

Thẩm Thất vừa nghe, đã cười: “Chị năm, chị nắm bắt thông tin nhanh thật. Người của hoàng tộc, đích thật đã gọi qua chào hỏi em, con cũng đồng ý rồi, chắc chỉ trong vài ngày tới, Joel sẽ chuyển qua đây học.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.