Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1120



Eddie nhìn hướng rời khỏi của Thẩm Duệ, khẽ nói: “Không có thì tốt. Tuy rằng hai chúng ta lúc trước chưa từng quen biết nhau, nhưng sau này nói cho cùng là người phải kết hôn với nhau.”

Trong lòng của Vu Tiểu Uyển liền thở dài, trên mặt lại là không chút gợn sóng mà trả lời nói: “Tớ tự nhiên là hiểu rõ. Thân là công chúa một nước, phần sứ mạng này, tớ ghi khắc trong lòng, chưa từng quên. Thiếu gia Eddie, không cần nhắc nhở tớ điều này. Nếu như không chuyện gì khác, tớ xin phép đi trước.”

“Đợi một chút.” Eddie đột nhiên gọi lấy Vu Tiểu Uyển sắp rời khỏi, ấp a ấp úng mở miệng nói: “Cái hôm, hôm mà sinh nhật Thẩm Hà, cậu cũng sẽ đi chứ?”

“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tớ là sẽ có mặt.” Vu Tiểu Uyển từ tốn trả lời nói: “Tất nhiên, nếu cậu yêu cầu tớ không được đi, tớ có thể tìm cớ mà từ chối.”

“Không, không có. Cậu đi đi. Chỉ là, có thể dẫn tớ theo cùng không?” Eddie không kiềm được hỏi: “Nói cho cùng tớ cũng mới chuyển trường sang, muốn làm quen giao tiếp với các bạn ở đây. Đây là cơ hội rất tốt, không phải sao?’

“Cậu nghĩ nhiều rồi. Sinh nhật Tiểu Hà, là sẽ mời tất cả bạn học trong lớp đi tham dự cả. Cậu đã học trong lớp này, cậu cũng sẽ nhận được thư mời.” Ngữ khí của Vu Tiểu Uyển bình tĩnh, ánh mắt điềm tĩnh trả lời nói: “Thiệp mời mấy hôm nữa sẽ chính thức được đưa đến trên tay cậu, cậu không cần vội.”

“Là thế sao!” ánh mắt Eddie liền sáng lên.

“Nếu như không có chuyện gì khác, thì tớ đi trước nhé.” Vu Tiểu Uyển gật đầu, quay ngưởi rời khỏi.

Đây là lần đầu họ nói chuyện với nhau ở học viện quý tộc Duệ Hà, nội dung nói chuyện còn liên quan đến Thẩm Hà.s

Sau khi Vu Tiểu Uyển rời khỏi, Eddie liền từ từ mở bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay cây trâm cài đính kim cương, lấp lánh rực rỡ.

Mấy hôm nay, trước mắt Eddie, cứ mãi xuất hiện gương mạt của Thẩm Hà.

Bao gồm cả hình ảnh bị đánh hôm đó, bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy đẹp đẽ vô cùng.

Bây giờ mọi người đều là bạn học cùng lớp, mỗi ngày đều có thể gặp.

Eddie cảm thấy mỗi khi gặp Thẩm Hà, trái tim của cậu ta đều bay bổng mấy phần.

Đây là tâm trạng trước giờ chưa từng có qua!

Eddie vừa muốn quay người rời khỏi, Tư Nhiên không nhanh không chậm mà từ xa đi tới: “Bạn học Eddie?”

Lòng bàn tay của Eddie liền nắm lại, cây trâm cài đính kim cương đó liền thu gọn vào, quay người cười híp mắt nhìn Tư Nhiên: “Bạn học Tư Nhiên có gì dặn dò?”

Tư Nhiên mĩm cười trả lời: “Dặn dò không dám. Mọi người đều là bạn học cả, chỉ là rảnh rỗi tùy tiện nói vài câu chơi.”

Eddie cũng là con cái của gia tộc lớn trong nước, tự nhiên không thể nào không hiểu chuyện, liền cười nói: “Mấy hôm nay, nhờ được sự chiếu cố của các bạn, thật sự cám ơn vô cùng. Tớ tính cuối tuần này tổ chức bữa tiệc, mời mấy bạn học đến nhà làm khách, không biết bạn Tư Nhiên có chịu nể mặt không?”

Trong lòng Tư Nhiên khẽ cười, hơ hơ, đây là hạ chiến thư!

Đến đây, ai sợ ai chứ!

Eddie này là nghe ngóng nắm rõ, biết mình là người bảo vệ Tiểu Hà.

Tư Nhiên liền trả lời: “Được thôi, nếu bạn Eddie cod lòng, tớ sao có thể từ chối chứ?”

Mắt của Eddie liền sáng lên!

Cậu ta từ sớm đã muốn mời Thẩm Hà đến biệt thự của mình chơi!

Tất nhiên, cậu ta không dám mời một mình Thẩm Hà. Nhưng mời nhiều bạn học khác vẫn là có thể.

Bây giờ thần thú bảo vệ bên cạnh Thẩm Hà bạn học Tư Nhiên đã gật đầu đồng ý, lá gan của Eddie càng lớn hơn, thật sự mời không ít bạn học trong lớp và Thẩm Duệ, hoàng tử Joel cùng đến biệt thự của mình làm khách.

Kiểu học sinh tương tác giữa học sinh với nhau, nhà trường tỏ thái độ rất tán thành.

Các học sinh với nhau sẽ tự chủ động trao đổi, sớm gây dựng nên quan hệ của bản thân.

Cho nên kiểu mời mọc này thực sự rất thường thấy.

Giữa các bạn cùng lớp với nhau, mời lẫn nhau là chuyện vô cùng bình thường.

Do đó, việc mời mọc của Eddie, nhiều bạn học trong lớp đều rất tự nhiên mà đồng ý tham dự.

Khi giây phút mà Thẩm Hà đồng ý, trong đáy lòng trong đáy mắt của Eddie, ngọn lửa nhỏ đó liền cháy rực, sắp không áp chế nổi.

Đến cuối tuần, Thẩm Hà ở nhà thay đồ làm tạo hình, nhìn các nhà tạo hình tìm đồ khắp nơi, không kiềm được hỏi: “Cô đang tìm gì?”

“Tiểu thư, bộ trâm cài này thiếu một cái, vậy thì không thành bộ được nữa.” Nhà tạo hình giải thích nói: “Bộ trâm cài được đặt tên bởi mười hai loài hoa đứng đầu, thiếu một cái thì sẽ khiếm khuyết.”

Thẩm Hà chống lấy cằm nói: “Bỏ đi, nếu đã không đủ, thế thì đừng lấy bộ đó nữa. Nhưng tiếc thật, tôi thật sự rất thích bộ đó!”

Nhà tạo hình hình như cũng rất thích bộ này, chỉ là không cách nào, thiếu mất một chiếc, thì không thể nào dùng nữa.

Nhà tạo hình chỉ có thể tháo mẫu tóc ra, lần nữa thắt kiểu tóc khác, đổi một bộ phụ kiện khác.

Nà, dù gì phụ kiện tóc của công chúa cũng rất nhiều!

Sau khi thắt tóc xong, điện thoại của Thẩm Hà liền reo ding dong một tiếng. Tin nhắn là Tư Nhiên gửi: “Chuẩn bị xong chưa? Anh ở trước cửa.”

“Xong ngay bây giờ.” Thẩm Hà liền trả lời tin nhắn: “Anh ở dưới đợi em một chút.”

Mười mấy phút sau, Thẩm Hà kéo theo chiếc váy dài đi xuống.

Tư Nhiên đứng trước ghế sofa dưới cầu thang, nhìn Thẩm Hà ngây ra.

Từ sau Thẩm Hà khôn lớn, mỗi ngày một đẹp và tinh tế.

Tư Nhiên cũng mỗi ngày một thất thần.

Trước đây, cậu ta còn có thể che giấu rất tốt.

Nhưng theo sự khôn lớn của Thẩm Hà, Tư Nhiên đã có chút che đậy nổi nữa.

Thanh thiếu niên thiếu nữ đều đến tuổi biết yêu, muốn giấu cũng không giấu được.

Thẩm Hà thấy Tư Nhiên ngây người mà nhìn mình, không kiềm được mà cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, hỏi: “Làm gì mà nhìn em như thế? Ăn mặc không đẹp sao?”

Tư Nhiên không ngừng lắc đầu: “Không phải không phải, quá đẹp đi! Tiểu Hà, em mặc gì cũng đẹp.”

Thẩm Hà cười hihi nói: “Anh Tiểu Nhiên, anh chính là tốt như thế, từ nhỏ đã khen em, lớn lên vẫn cứ khen em như thế! Sau này anh có bạn gái, thì không được như thế nữa nhé, chị dâu tương lai của em sẽ ghen đó!”

“Không có, không hề.” Tư Nhiên vội phủ nhận: “Anh sẽ không có bạn gái.”

Trong lòng Tư Nhiên còn thêm một câu: bởi vì trong lòng anh sớm đã có em.

Thẩm Hà vui vẻ mà khoác lấy tay của Tư Nhiên đi ra ngoài, vừa hay gặp Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất từ ngoài về.

“Cha, mami, chúng con đi ra ngoài đây!” Thẩm Hà chào hỏi Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.

Tư Nhiên cũng vội chào hỏi: “Hạ tổng, dì Thẩm.”

“Kêu cô với dượng! Đứa nhỏ này, chỉnh sửa đã bao nhiêu năm!” Thẩm Thất chỉnh sửa cách xưng hô của Tư Nhiên: “Đều là người một nhà, còn xa lạ như thế.”

Tư Nhiên chỉ là cười, không trả lời.

“Đi sớm về sớm. Tư Nhiên, chăm sóc tốt cho Tiểu Hà.” Hạ Nhật Ninh dặn dò Tư Nhiên.

“Dạ, con biết ạ.” Tư Nhiên gật đầu dẫn Thẩm Hà cùng nhau rời khỏi.

Giờ phút này đây, ở biệt thự của Eddie, Vu Tiểu Uyển đã ăn mặc trang trọng mà đứng trước mặt Eddie, với vẻ không dám tin mà nhìn Eddie: “Cậu nói gì? Cậu nghiêm túc chứ?”

Eddie khẽ nhíu mày: “Loại chuyện này, còn có thể giả sao?”

Vu Tiểu Uyển liền bị chọc tức mà cười: “Eddie, đúng vậy, cậu là công tử dầu khí của một nước không sai, nhưng cậu đừng quên, Hạ Thẩm Hà là ai! Cô ấy là sự tồn tại mà cậu có thể dòm ngó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.