Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1121



Eddie tiếp tục nhíu mày nói: “Cậu đây là đang ghen sao?”

Vu Tiểu Uyển thiếu chút không kiềm được mà trợn mắt.

Thật sự nếu như không phải sự tu dưỡng của cô ấy còn đó, cô ấy nhất định sẽ trợn mắt.

Cô ấy ghen sao?

Hơ hơ.

Cô ấy có ghen vì cả thế giới, nhưng cũng sẽ không ghen vì Eddie!

Vấn đề là đầu của cậu ta có phải có vấn đề chăng?

Thẩm Hà là ai chứ?

Sao có thể thích cậu ta?

Đừng chọc cười nữa được không?

Cậu ta thật sự cho rằng tam thiếu gia của công ty dầu khí một nước là ghê gớm lắm sao?

Tầm nhìn xa một chút được không?

Các chàng trai bên người Tiểu Hà, tùy ý xách một người ra, đều là con cháu của các doanh nghiệp xuyên quốc tế được không?

Chuyện khác không nói, hoàng tử Joel là sự hiện hữu như thế nào?

Ai có thể dễ dàng vượt qua cậu ta?

“Tùy cậu vậy.” Vu Tiểu Uyển cạn lời mà lắc đầu: “Cậu muốn theo đuổi Tiểu Hà thì cứ trực tiếp mà bày tỏ được rồi, đừng kêu tớ giúp đỡ. Tớ là không giúp đâu.”

“Nhưng các cậu là bạn tốt.” Eddie nhíu mày nói: “Tuy cậu là công chúa, nhưng cậu phải biết, tớ không phải nhất định phải cưới cậu không được. Nói cho cùng công chúa vương thất nhiều không đếm xuể.”

Vu Tiểu Uyển đúng là bị chọc tức đến cười: “Được đó, thế thì cậu đi nói với cha mẹ cậu, cứ nói cậu không muốn kết hôn vơi tớ, cậu muốn liên hôn cùng Hạ tiểu thư tập đoàn tài chính Hạ thị. Chỉ cần Hạ gia đồng ý, chỉ cần Tiểu Hà đồng ý, tớ chắc chắn không có bất kỳ ý kiến nào. Cho dù cả đời này tớ có gả không được, tớ cũng sẽ không trách cậu.”

Eddie nhìn Vu Tiểu Uyển, với vẻ không dám tin: “Thật sao? Cậu xác định đây là lời tự đáy lòng của cậu?”

Vu Tiểu Uyển trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy!”

Eddie suy nghĩ, nói: “Tớ sẽ tìm cơ hội thích hợp này tỏ với cậu ấy.”

Vu Tiểu Uyển kéo váy lên, nhẹ thi lễ: “Nếu cậu đã quyết định, thế thì tạm thời tớ xin phép đi ra ngoài trước. Tớ nghĩ cậu cũng không muốn nhìn thấy tớ?”

Eddie không nói chuyện, Vu Tiểu Uyển đứng thẳng người, quay người, hất cằm với vẻ kiêu ngạo mà rời khỏi.

Cô ấy thân là công chúa vương thất cần có sự kiêu ngạo của công chúa!

Sau khi Vu Tiểu Uyển rời khỏi, Eddie từ trong túi lấy ra chiếc trâm cài đính kim cương đó.

Tạo hình của chiếc trâm cài này thật sự quá đẹp đi, Eddie cũng thích đến không rời tay được.

Trâm cài đẹp như thế này, cũng chỉ có Hạ Thẩm Hà mới xứng có được.

Cô ấy đẹp đẽ như thế, thì nên dùng trâm cài đẹp như thế tinh tế như thế.

Tôi nay mình nhất định phải tìm được cơ hội thích hợp, bày tỏ với cô ấy!

Sau khi Vu Tiểu Uyển đi tới cầu thang, vệ sĩ kiêm trợ lý bên cạnh không kiềm được nói với Vu Tiểu Uyển: “Vị thiếu gia Eddie này quả là quá đáng, sao có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như thế với công chúa chứ?”

Vu Tiểu Uyển nhìn người đó một cái, lắc đầu nói: “Không được nói bừa. Bây giờ chúng ta đang ở nước khác, lại ở nhà người khác, nhất định phải bình tĩnh. Eddie muốn thích ai thì cứ thích ai, dù sao cũng không có quan hệ gì với tôi.”

“Nhưng cậu ta là vị hôn phu của người!” vệ sĩ không kiềm được trả lời: “Hai người sớm muộn gì đều sẽ phải kết hôn.”

Vu Tiểu Uyển sờ lấy chiếc nhân trên tay tượng trưng cho vương thất, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi, có phần miên mang. Khẽ trả lời nói: “Đúng thế, sớm muộn gì đều phải kết hôn. Cô nên biết, các chị của tôi, họ có mấy người được hạnh phúc? Hạnh phúc? Từ này cách tôi quá xa đi. Thân là công chúa vương thất, từ giây phút tôi chào đời, thì đã định sẵn tôi với hạnh phúc không có duyên rồi. Ý của cô, tôi cũng hiểu. Thực ra, Eddie thân là tam thiếu gia công ty dầu khí, cho dù cậu ta không thích Tiểu Hà, cậu ta cũng sẽ thích người con gái khác. Kết cục không gì khác nhau. Để cậu ta phải chịu thua mà bỏ cuộc ở chỗ Tiểu Hà, ngược lại cũng không phải chuyện xấu.”

“Công chúa, người đều nghĩ đến rồi sao?” vệ sĩ lại càng thấy đau lòng hơn.

Người vệ sĩ này từ khi Vu Tiểu Uyển còn rất nhỏ, thì đã bảo vệ bên cạnh cô ấy.

Cô ấy suốt chặng đường dõi theo Vu Tiểu Uyển từ một cô nhóc dần trở thành thiếu nữ xinh đẹp, cứ như người mẹ vậy, mà quan tâm Vu Tiểu Uyển.

Cô ấy thậm chí ngay khi Vu Tiểu Uyển còn nhỏ, liền bắt đầu nhờ Vưu Tâm Nguyệt nghe ngóng lấy Thẩm Duệ, chính là hy vọng công chúa nhà mình không giống như những công chúa khác, rơi vào kết cục thê thảm đó.

Vị đại thiếu gia Hạ gia tốt đẹp thế kia, rất xứng với công chúa, họ sao lại không nắm bắt mà ở bên nhau chứ?

Vị thiếu gia đó rõ ràng cũng có thiện cảm với công chúa!

“Thế thì người cam tâm nhảy vào hố lửa đó sao? Thẩm Duệ thiếu gia rõ ràng...” lời của vệ sĩ chưa nói xong, liền bị Vu Tiểu Uyển cắt ngang: “Đừng nói nữa, ta và Thẩm Duệ là không thể nào!”

“Không thể sao? Nói rõ công chúa thực ra vẫn rất thích Thẩm Duệ thiếu gia?” mắt vệ sĩ liền sáng lên.

Vu Tiểu Uyển há lấy miệng, đột nhiên phát hiện lời phủ nhận của mình rất gượng gạo bất lực.

Cô ấy chỉ có thể lúng túng mà nói: “Được rồi, họ cũng sắp đến rồi, đừng nói nữa.”

Nói xong, Vu Tiểu Uyển kéo lấy chiếc váy trắng tinh khiết tinh tế tuyệt đẹp của mình, từ từ đến trước cửa biệt thự, chuẩn bị nghênh đón họ.

Không lâu sau, Thẩm Duệ là người đầu tiên đến.

Cậu ấy vừa xuống xe, liền ném chìa khóa xe cho người làm, liền nhìn thấy Vu Tiểu Uyển như bức tượng nữ thần vậy mà đứng trước cửa.

Ánh mắt của Thẩm Duệ không nỡ rời khỏi.

Tiểu Uyển thật sự ngày càng đẹp ra.

Vẻ đẹp của cô ấy là đoan trang nhã nhặn, là nét đẹp tĩnh.

Khi cô ấy không nói chuyện, thì cứ im lặng như thế mà nhìn cậu, đều có thể khiến cho tim cậu đập nhanh.

Còn nét đẹp của Thẩm Hà là nét đẹp động, khi cô ấy tinh nghịch, thật sự chính là một tiểu ác ma, nhưng lại khiến người ta không ghét được, càng tinh nghịch càng dễ thương.

Hai người đẹp một động một tĩnh này, trở thành hai vị nữ thần tiểu thư hút ánh nhìn nhất học viện quý tộc Duệ Hà.

Thẩm Duệ từ từ mà đi về phía Vu Tiểu Uyển, giây phút mà Vu Tiểu Uyển nhìn thấy Thẩm Duệ, liền mĩm cười.

Nụ cười này, cứ như thế mà rơi vào đáy mắt Thẩm Duệ, ẩn vào tận đáy lòng anh ta.

“Cậu đến rồi.” Vu Tiểu Uyển chỉ với ba chữ đơn giản như thế, lại khiến cho tim của Thẩm Duệ đạp phình phịch.

“Tớ đến rồi.” Thẩm Duệ trả lời, càng giống như tuyên bố với cả thế giới.

Vu Tiểu Uyển cúi mi cười nói: “Cậu lại là người đến đầu tiên.”

“Cậu mới là người đầu tiên. Trước mặt cậu, tớ mãi là người thứ hai.” Thẩm Duệ sau đó trả lời.

Sự bày tỏ mơ hồ như thế, khiến cho ánh mắt của Vu Tiểu Uyển liền thêm một phần hoảng loạn.

Cô ấy tự chủ mà nắm chặt váy của mình, không để bản thân mình biểu lộ ra sự bất thường, giả vờ như nghe không hiểu, nói: “Ừm, nghiêm khắc mà nói tớ thực sự là người đầu tiên, nhưng trong số khách mời cậu là người đầu tiên.”

Nghe thấy Vu Tiểu Uyển cố tình giữ khoảng cách với mình, hơn nữa còn chỉ ra quan hệ giữa cô ấy và Eddie, ánh mắt Thẩm Duệ liền thâm trầm mấy phần.

Anh ấy thật sự không thích Vu Tiểu Uyển xem cô ấy là vị hôn thê của Eddie!

Họ không hề cử hành lễ đính hôn, hơn nữa còn chưa công bố trước mọi người, chỉ là người lớn hai nhà thay họ định mối hôn ước mà thôi!

người khác!

“Chúng ta đều là khách đi ngang thế giới này.” Thẩm Duệ trả lời nói: “Sống hoặc chết, tồn hoặc vong. Chỉ cần có lòng, thế thì sẽ bất tiêu bất diệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.