Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1150



Lão vương phi năm nay đã hơn tám mươi, bởi vì tuổi tác lớn, sức khỏe không tốt, cho nên đều ở trong viện dưỡng lão, rất ít khi ra ngoài cũng ít khi gặp ai.

Ngoài những ngày lễ quan trọng mỗi năm, lão vương phi hầu như không xuất hiện trước công chúng.

Lần về này của Vu Tiểu Uyển, là muốn đi thăm bà nội của mình.

Sau khi Thẩm Duệ biết được, liền tự mình tiến cử làm sứ giả hộ hoa mà sáng sớm tinh mơ đã chạy qua cùng với Vu Tiểu Uyển đi qua đây.

Bởi vì thân phận địa vị của Thẩm Duệ, vương thất cũng không thể từ chối, mặc dù Tiểu Uyển đã có hôn ước với Eddie, nhưng vương thất vẫn giả vờ với vẻ không thấy, cứ ngầm cho phép Vu Tiểu Uyển cùng với Thẩm Duệ đi qua.

Sau khi nghe nói Eddie không đi tìm vị hôn thê công chúa Ina của mình, mà lại đi tìm đại tiểu thư Hạ gia Hạ Thẩm Hà, người trong vương thất, tự nhiên lại thở phào.

Hai người bên đây đều không thể đắc tội!

Thẩm Duệ sáng sớm đã đến hoàng cung, sau đó cùng đến viện dưỡng lão.

Vừa vào cửa việ dưỡng lão, Thẩm Duệ liền thấy hoa nở đầy sân.

Vu Tiểu Uyển giải thích nói: “Nội thích nhất chính là những hoa này, bà ấy nói, nhìn thấy những đóa hoa này như là nhìn thấy hy vọng. Ông nội có tất cả bốn vị vương phi, ba vị trong đó đều qua đời rồi, chỉ còn lại mỗi vị này. Vị vương phi này cũng là người sinh ra cha tớ, do đó trong vương thất địa vị vẫn rất cao. Cũng là bà nội ruột của tớ.”

Thẩm Duệ gật đầu, nói: “Vương thất các cậu thật sự khác với người thường.”

“Đúng thế. Đất nước tớ cũng chỉ còn mỗi vương thất còn giữ chế độ đa thê, bình thường một quốc vương có thể có bốn vị vương phi, một đại vương phi và ba vị tiểu vương phi. Mẹ tớ là tiểu vương phi, do đó quyền phát ngôn trong vương thất không được lớn lắm. Có thể giúp tớ tìm được người tuổi tác tương đương để liên hôn, đã là khả năng lớn nhất của mẹ tớ.” Vu Tiểu Uyển nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe khẽ nói: “Những người chị mà các vị tiểu vương phi khác sinh ra, đối tượng hôn phối của họ, thật sự thảm tệ tới không dám nhìn. Mọi người đều là chị em với nhau, nhìn họ chịu

“Đây là lý do mà thời gian trước cậu cứ bận mà không có thời gian đến lớp sao?” Thẩm Duệ hỏi.

“Đúng vậy.” Vu Tiểu Uyển gật đầu, thở nhẹ một hơi nói: “Đáng tiếc trong tay tớ không có nhiều tiền gì, hoặc là nói cũng không thể cho họ quá nhiều tiền. Có khi chỉ có thể giúp nhất thời một chút. Đúng vậy, cám ơn cậu đồng ý cùng tớ đi sớm như vậy để thăm nội.”

“Không có, lúc trước tớ cũng dậy rất sớm, quen rồi.” Thẩm Duệ cười trả lời: “Hơn nữa có thể cùng cậu đi thăm nội, tớ cũng rất vui.”

“Sau khi tới nơi, nếu như nội nói gì kỳ lạ, mong cậu đừng để tâm.” Vu Tiểu Uyển tiếp tục nói: “Nói cho cùng người già tuổi tác lớn, trí nhớ không tốt, nói chuyện đảo ngược đảo xuôi.”

“Không sao đâu.” Thẩm Duệ mĩm cười trả lời.

Hai người liền nhanh bước vào cửa viện dưỡng lão.

Hành lang vòng cung thông thoáng, hai người sánh vai bước trên con hành lang này, sau lưng còn theo bốn tùy tùng.

Đây là vương thất nước E, tiêu chuẩn của công chúa.

Hai người đi đến trước cửa căn phòng ấm áp liền dừng lại, sau đó có người vào bẩm báo, một lúc sau ra hành lễ nói: “Công chúa Ina, Hạ đại thiếu gia, vương phi có mời.”

Thẩm Duệ khách sáo gật đầu, sau đó cùng Vu Tiểu Uyển đi vào trong.

Đẩy cửa ra, tấm thảm lấy sắc đậm làm chủ đạo trên đó thêu đám mấy, vật dụng trong nhà đều màu nâu sẫm, giấy dán tường màu vàng sạm, rèm cửa tốc lên vì gió thổi đìu hiu.

Còn có một người già ngồi trên xe lăn.

“Bà nội, sớm vậy mở của sổ, cẩn thận bị cảm lạnh.” Vu Tiểu Uyển dùng tiếng nước E chào hỏi, nhanh chóng đi sang, giới thiệu nói: “Bà nội, con là Ina, con đến thăm người! Vị này Hạ đại thiếu gia, Hạ Thẩm Duệ.”

Lão vương phi chỉ nhàn nhạt ngước mi mắt, nhìn lấy Vu Tiểu Uyển, sau đó từ từ mà quay đầu nhìn về phía Hạ Thẩm Duệ.

Hạ Thẩm Duệ ngồi xổm người, chào hỏi: “Chào ngài vương phi, con là Hạ Thẩm Duệ.”

Lão vương phi nhìn chằm chằm Hạ Thẩm Duệ rất lâu, mới khẽ hé miệng nói: “Trông thật đẹp, cứ như hoa ngoài kia vậy.”

Thẩm Duệ không hề vì câu nói của lão vương phi mà tức giận, Vu Tiểu Uyển mới thở phào.

Nhưng hễ là người trông đjep, thực ra đều rất kỵ người ta lấy dung nhan của mình mà nói chuyện.

“Vương phi thích chứ?” rdu mĩm cười hỏi.

“Thích.” Lão vương phi gật đầu.

Sau khi vói xong, lão vương phi quay đầu nhìn hoa tươi nở rộ ngoài cửa, lại chìm vào sự tĩnh lặng.

Vu Tiểu Uyển muốn nói chuyện tiếp với lão vương phi, Thẩm Duệ lắc đầu với cô ấy, sau đó đem hai chiếc ghế, mỗi người một chiếc, đều ngồi bên cạnh lão vương phi, cũng bà ấy ngắm hoa ngoài cửa.

Cửa sổ mở rất lớn, gió thổi cũng rất lớn.

Hương thơm của hoa trong vườn, liền thổi vào trong nhà, mang theo một làn gió cuốn.

Sau một lúc, Thẩm Duệ nghe thấy trên ghế truyền lại tiếng thở đều đều.

Thẩm Duệ làm thế tay im lặng với Vu Tiểu Uyển, chân tay nhẹ nhàng mà cầm qua chiếc thảm bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên trên người lão vương phi, sau đó kéo theo Vu Tiểu Uyển rời khỏi phòng.

“Xin lỗi, bà nội đã lớn tuổi, tinh thần không tốt, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.” Vu Tiểu Uyển nhỏ giọng nói: “Đã chậm trễ cậu rồi.”

“Không có chuyện đó, đừng nên tự trách. Sáng sớm hít thở chút không khí trong lành, ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp, quan trọng nhất là, bên cạnh có người đi cùng. Tớ cảm thấy tất cả đều rất tốt lành.” Thẩm Duệ lắc đầu nói: “Trong mắt tớ, tất cả những điều này ngược lại rất tốt.”

Vu Tiểu Uyển bật cười nói: “Cậu theo tớ đến đây, Tiểu Hà làm sao?”

“Ồ, tớ đã nhờ vả Joel đi chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Hà, tớ nghĩ, cậu ta nhất định vô cùng vui lòng mà làm việc này.” Thẩm Duệ hài hước nói: “Tớ đây có xem như là giúp cậu ấy một tay?”

Vu Tiểu Uyển bật cười ra tiếng: “Cậu không phải nói, không ai có thể dễ dàng theo đuổi được Tiểu Hà sao?”

“Ừm, nhưng trong tình huống có người thay tớ chăm sóc Tiểu Hà, vẫn có thể thích đáng cho phép một chút.” Thẩm Duệ hài hước trả lời.

Vu Tiểu Uyển liền bật ngửa ra cười.

Cô ấy cũng chỉ khi ở trước mặt Thẩm Duệ, mới lộ ra được vẻ hồn nhiên chân thật như thế.

Trước mặt người khác, cô ấy mãi mãi đều là công chúa đoan trang cao quý, chỉ khi ở trước mặt người quen, cô ấy mới lộ ra tính tình thật sự và sự hồn nhiên ngây thơ thuộc về lứa tuổi của cô ấy.

“Mỗi lần tớ về, đều sẽ đến thăm nội một lúc. Mỗi lần đến, thì sẽ phát hiện, bà nội so với trước càng yếu hơn. Dù là ai, đều không tránh khỏi được số mạng này.” Vu Tiểu Uyển thấp giọng nói: “Sau khi ông nội và ba vị vương phi qua đời, thì tinh thần của bà nội mỗi ngày một xấu đi. Bây giờ, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, tớ lo không trụ được bao lâu nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.