Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1166



Tư Nhiên lập tức mỉm cười: “Không cần đâu, Tiểu Hà. Có cuộc gọi này của em, cũng đã đủ rồi.”

“Vậy anh cố lên nhé! Tuy rằng bây giờ em không thể ở bên cạnh anh, nhưng em mãi mãi cũng sẽ cùng một lập trường với anh!Anh Đừng có cảm thấy đánh không lại đám người đó sẽ rất mất mặt, anh cũng chỉ mới 18 tuổi thôi mà! Cầu cứu ba em hoặc những trưởng bối khác, không mất mặt chút nào cả!”Thẩm Hà vẫn còn nói dông dài trong điện thoại: “Trên khí thế không được thua với họ, nếu như thi khoe tiền, chúng ta càng không cần phải sợ! Em sẽ chuyển hết tiền của em cho anh, để đè chết họ! Anh dẫn thêm mấy người đi theo anh để tăng thêm lòng can đảm, như vậy lỡ như thật sự có đánh nhau, thì anh cũng có người giúp đỡ. Hay là, em nói ba em phái thêm mấy người vệ sĩ cho anh nha...”

“Không cần không cần,ừ ừ, không cần không cần, ừ ừ...” Tư Nhiên cảm thấy hạnh phúc và trả lời.

Nghe thấy Thẩm Hà quan tâm mình như vậy, Tư Nhiên cảm thấy mình thật sự không còn gì phải sợ nữa.

Thẩm Hà nói dông dài cả buổi trời mới chịu tắt máy, còn Tư Nhiên thì ôm lấy chiếc điện thoại với vẻ mặt như vẫn chưa thoả mãn.

Tư Nhiên quyến luyến mà cất chiếc điện thoại vào, những người bên cạnh cùng nhau giỡn cợt: “Tư tổng, bây giờ người còn không thừa nhận nữa, thì không thể bỏ qua như vậy được rồi?”

Tiểu Cát nhìn Tư Nhiên với ánh mắt phức tạp, sau đó liền cuối đầu xuống không biết đang nghĩ gì.

Lần này Tư Nhiên không có phủ nhận, nhưng lại không có trực tiếp thừa nhận: “Trận chiến này có liên quan đến tương lai sau này của chúng ta, mọi người, hãy cố lên!”

“Cố lên!” Mọi người cùng nhau cổ vũ.

Xe của Tư Nhiên, chạy thẳng đến thành phố m.

Trong khoảnh khắc chiếc xe đã ngừng hẳn, vô số máy ảnh nhắm vào Tư Nhiên với bộ đồ vest vô cùng đẹp trai, rất nhiều ký giả đã vội vã phỏng vấn Tư Nhiên: “Tư Nhiên, phỏng vấn một chút có được không? Với tuổi tác của người còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải tiếp nhận cả một công ty lớn như vậy? Anh có chắc rằng anh nhất định có thể thuận lợi vận hành cả một công ty như vậy không? Xin hỏi hành động lần này của anh, có liên quan đến tập đoàn tài chính Hạ Thị hay không?”

“Xin hỏi, thời gian trước đó anh thu mua các cổ phiếu của các cổ đông khác một cách trắng trợn như vậy, thì nguồn gốc số vốn đó từ đâu mà có? Xin hỏi, Mai gia có tán thành và ủng hộ anh làm như vậy không?”

“Xin hỏi, anh đã nhận lại tổ tiên và trở về Mai gia chưa? Mai gia đã giao hết tất cả các quyền hành cho anh chưa?”

...

Những câu hỏi của các ký giả một câu tiếp nối một câu, nhưng Tư Nhiên không trả lời câu nào cả.

Anh ấy đứng thẳng lưng và ngẩng đầu lên, hiên ngang dẫn theo đội ngũ của mình, sải bước lên bậc thềm, đi về hướng sân chiến thuộc về mình.

Trận chiến này được bắt đầu vào buổi trưa và kéo dài đến chiều, và từ chiều kéo dài đến 10 giờ tối.

Khi Tư Nhiên dẫn theo đội ngũ của mình đi ra, tuy rằng trên gương mặt anh ấy hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng dáng vẻ của anh ấy lại hiện lên vẻ đầy kiêu ngạo.

Đúng vậy, anh ấy đã thắng.

Anh ấy đã dùng vô số số liệu căn cứ để chứng minh, anh ấy là đúng!

Anh ấy đã dùng vô số bằng chứng, để chứng minh mình chính là người thích hợp nhất để tiếp nhận vị trí tổng tài này.

Những ký giả bên ngoài cuối cùng cũng đợi được kết quả, và đều chen chúc nhau để có cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị.

Nhưng mà Tư Nhiên lại không tiếp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào cả, chỉ một mạch đi thẳng về hướng Mai Tùng Lâm đang đứng ở nơi không xa ấy.

Sức khoẻ Mai Tùng Lâm dường như đã khoẻ hơn, nhưng vẫn chưa khoẻ hẳn.

Nhưng tinh thần hôm nay của ông dường như rất tốt.

Ông ta cứ đứng yên một chỗ mà tỏ vẻ tự hào, nhìn theo Tư Nhiên đi về phía mình.

Mặc dù Tư Nhiên từ trước đến giờ chưa từng gọi ông ta một tiếng ba, nhưng Mai Tùng Lâm vẫn cảm thất tự hào.

Đó chính là dòng máu của ông ta!

Con trai của ông ta!

Con trai của ông ta đã đứng trên một vị trí cao nhất với dáng vẻ kiêu hãnh nhất!

Tư Nhiên đứng trước mặt Mai Tùng Lâm, hai người cứ vậy mà nhìn vào đối phương.

Tư Nhiên đã mở miệng trước: “Tôi cứ vậy mà đã thay thế ông rồi.”

“Tốt, rất tốt.”Mai Tùng Lâm không hề có cảm giác mất mặt, trái lại còn tỏ vẻ rất tự hào.

Gia đình này, ông ta vốn đã muốn giao cho Tư Nhiên rồi!

Bây giờ nó có thể dựa vào tài năng của mình, mà giành lấy, càng tốt thôi!

“Tôi sẽ không thừa nhận ông là cha tôi đâu.”Tư Nhiên nhìn chằm chằm vào ông ấy.

Mai Tùng Lâm đột nhiên cười lên: “Không sao cả, ta không để tâm. Ta cũng đã như vậy rồi, cũng đã không còn gì phải hối tiếc cả.”

Tư Nhiên gật gật đầu, và nói: “vậy thì, cáo từ!”

Nói xong, Tư Nhiên quay lưng vừa muốn đi.

“Tư Nhiên!” Mai Tùng Lâm gọi anh ấy lại: “Ta mãi mãi cũng chỉ là câu nói đó, cánh cửa của ta mãi mãi cũng sẽ vì con mà mở rộng. Cho dù con không chịu nhận ta, cho dù con có lợi dụng ta, cho dù con có qua cầu rút ván, ta cũng sẽ không có lời oán trách gì.”

Tư Nhiên không hề quay đầu lại, chỉ đứng yên một chỗ, nhẹ nhàng hít thở sâu một hơi, sau đó tiếp tục sải bước rời đi.

Ánh đèn soi xuống khoảng cách giữa hai người Tư Nhiên và Mai Tùng Lâm, khiến cho hình bóng của cả hai người ngày càng bị kéo ra xa, có chút mơ hồ, nhưng lại là hai phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau.

Có rất nhiều chuyện, rất nhiều người, một khi đã lỡ mất thì sẽ không thể nào quay trở lại được.

Bất luận là tình thân, tình yêu, hay là tình bạn.

Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Tư Nhiên đã thuận lợi lên xe.

Trong khoảnh khắc đóng cửa xe lại, anh ấy vừa dựa vào lưng ghế, bỗng nhiên, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.

Giây phút này, anh ấy đã đợi rất lâu.

Nhưng khi anh ấy thật sự đã có được vị trí này, thì anh ấy lại phát hiện mình không hề giống như trong tưởng tượng mà trút hết gánh nặng.

Trái lại, trong lòng, càng cảm thấy nặng nề hơn.

Con đường sau này, tràn ngập chông gai, nhưng anh ấy vẫn không hối hận!

Tư Y Cẩm ở nhà xem chương trình trực tiếp phát sóng, biết được Tư Nhiên đã thành công.

Thẩm Tứ cười và nói với Tư Y Cẩm: “Em xem, đứa con thật sự trưởng thành rồi. Đã có thể một mình đảm đương mọi chuyện rồi.”

Tư Y Cẩm xúc động: “Đúng vậy, trong nháy mắt, Tiểu Nhiên đã trở thành một tổng tài của công ty rồi! Nghĩ lại, thời gian trôi qua nhanh thật! Em cũng đã bốn mươi mấy gần sắp năm mươi tới nơi rồi.”

Thẩm Tứ ôm lấy Tư Y Cẩm nói: “Trong mắt anh, em vẫn đẹp như xưa.”

Tư Y Cẩm trừng mắt nhìn anh ta: “Chỉ biết nói mò thôi.”

“Anh không có nói mò đâu!”Thẩm Tứ giả vờ làm ra vẻ lập lời thề, nói: “Không tin thì em thử hỏi lão nhị lão tam đi, xem có phải anh thương em nhất không?”

Hai đứa con của Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ lập tức chạy đến, cười hi hi nói: “Dạ đúng rồi ạ, ba thương mami nhất nhất đó!”

Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm hai người cùng lúc cười phá lên.

Sau khi đùa giỡn xong, Thẩm Tứ mới nói: “Nếu như em đã buông xuống được rồi, thì em có muốn đi gặp anh ta không, hình như anh ta không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

Tư Y Cẩm lắc lắc đầu: “Không gặp đâu, anh ta là sống là chết, cũng không còn liên quan đến em nữa. Vả lại vợ anh ta cũng ở bên cạnh anh ta mà, em không muốn đến đó gây rối đâu. Hơn nữa, anh và các con mới là người nhà quan trọng nhất của em.”

Thẩm Tứ cười lên, và ôm lấy Tư Y Cẩm với hai đứa con, nói: “Đúng vậy, chúng ta mãi mãi là người một nhà!”

Cuộc gọi của Tư Nhiên cuối cùng cũng đã gọi đến, Tư Y Cẩm bắt máy lên và nói: “Con trai, chúc mừng con!”

“Mẹ, con thành công rồi!” Giọng nói của Tư Nhiên mang theo một chút nghẹn ngào: “Mẹ đã nhìn thấy hết chưa?”

“Ừ, mẹ đã nhìn thấy hết rồi.” Tư Y Cẩm mỉm cười và nói: “Mẹ rất tự hào về con!”

“Dạ!”Tư Nhiên dùng sức trả lời một tiếng thật lớn, sau đó đã nhanh chóng nói lời tạm biệt, và gác máy đi.

Tư Y Cẩm cầm lấy chiếc điện thoại và nói với Thẩm Tứ: “Đứa con này, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, tâm tư cũng đã bị mất kiểm soát rồi.”

Thẩm Tứ cười và giải thích thay cho Tư Nhiên: “Không sao đâu, sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ thích ứng thôi!”

Tư Y Cẩm gật đầu, nói: “Đúng rồi, Tiểu Hà đã đi ra ngoài chơi lâu như vậy rồi, có phải nên trở về rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.