Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1169



Đừng nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đều sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, và cùng là kim ngưu lớn, nhưng kiểu cách cư xử của hai đứa lại khác nhau.

Điều mà Hạ Thẩm Châu thích làm nhất chính là đầu tư, đầu tư đầu đầu tư.

Điều mà Văn Gian Thanh thích làm nhất chính là tiết kiệm, tiết kiệm tiết tiết kiệm.

Một đứa vì đầu tư mà chịu đựng tới mắt đỏ ngầu.

Một đứa vì tiết kiệm mà kìm nén tới mắt xanh quầng.

Thế nhưng, hai đứa trẻ này bây giờ chỉ có mười một tuổi, ví tiền đứa nào đứa này cũng đều căng đầy.

Ước tính tiền riêng trong kho bạc nhỏ của cả hai đứa, chắc cũng hơn trăm triệu rồi.

Phải biết rằng, mỗi năm những người trong gia đình đều cho họ tiền lì xì rất nhiều.

Số tiền này, tuy rằng một nửa đều đã bị Thẩm Hà cướp lấy, nhưng còn một nửa không bị cướp giật.

Phân nửa được may mắn trốn thoát, đều được họ làm quản lý tài chính hết.

Thẩm Lục rảnh rỗi thì sẽ dẫn hai đứa trẻ này học nghiên cứu quản lý tài chính và đầu tư, vì vậy, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh với Thẩm Lục họ có mối quan hệ rất là tốt.

Hạ Thẩm Châu đang nói thì Thẩm Hà bỗng chạy vào trong, giơ tay gõ vào đầu em trai: “Dám nói xấu chị ruột của mình, có phải không muốn sống nữa không?”

“Chị, em sai rồi!” lập tức lựa gió bỏ buồm: “Chị, tuy rằng chị đã đào đá ba ngày, làm một món quà không có giá trị, nhưng món quà đó lại mang đầy tấm lòng của chị! Trên thế giới này, người bình thường không thể dễ dàng có được tâm ý của chị! Chị ơi, thực ra em rất hâm mộ chị, thật đấy! Em nói thật đó!”

“Hừm, vậy mới được.” Thẩm Hà liền đẩy em ruột mình ra: “Đi đi đi, con nít chơi với con nít đi! Văn Gian Thanh nãy giờ đang kiếm em! Em đi chơi với họ đi!”

Hạ Thẩm Châu tủi thân nhìn Thẩm Hà c: “Chị, chị lại ăn hiếp em!”

“Phí lời, không ăn hiếp em thì ăn hiếp ai? Ai biểu em là em trai của chị!” Thẩm Hà tỏ vẻ khinh miệt: “Em có bao giờ đừng nghĩ đến chuyện kiếm tiền, mà hãy nghĩ đến mấy chuyện khác được không?”

“Chuyện gì ạ?” Hạ Thẩm Châu nhìn Thẩm Hà với vẻ mặt không hiểu.

“Mấy bức thư tình của các bạn học nữ hâm mộ em sắp làm nổ tung thùng thư của chị rồi! Em có thể nói với bọn họ một tiếng, đừng có đem mấy lá thư tỏ tình đó quăng cho chị được không?” Thẩm Hà nhịn không nổi kéo tai của Hạ Thẩm Châu nói: “Em đừng có đem mấy thứ phiền phức chuyển qua cho chị!”

Hạ Thẩm Châu thẳng thắn trả lời: “Chị là chị ruột em, chị không lo em ai lo em! Là chị nói, em đưa tiền mừng tuổi của em đầu tư vào chỗ chị, chị sẽ chịu trách nhiệm giúp em xử lý phiền phức và bám đuôi đó! Chị không thể nào mà nói không giữ lời được!”

Nhìn thấy bọn trẻ vui đùa với nhau, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng nhìn nhau và mỉm cười, sau đó ôm lấy nhau, đầy vẻ âu yếm.

Bên cạnh đó, Cung Tử A trở về nhà mình và nhốt mình ở trong phòng, trừ phi là tới giờ cơm chứ sẽ không bao giờ ra ngoài.

Ba mẹ của Cung Tử Á tưởng rằng con gái mình đang ở trong phòng chăm chỉ học bài, cho nên cũng không định quấy rầy cô bé.

Không ai biết được Cung Tử Á khóa mình ở trong phòng, thời gian trôi qua lâu cũng chưa hoàn phục lại.

Là một học sinh ngoại trú, trong ba bữa ăn của Cung Tử Á, chỉ có bữa sáng và bữa trưa là ở trong trường ăn,còn bữa tối thì về nhà ăn.

Do Cung Tử Á sau khi về nhà còn giúp gia đình làm tí việc, không thể ở lại trong trường ăn cơm tối và trở về nhà.

Mẹ của Cung Tử Á ở trên đường phố nhận được một chút việc làm, có một số có thể đem về nhà làm. Cung Tử Á khi rảnh rỗi sẽ giúp mẹ làm một chút thủ công để đổi lấy tiền sinh nhai.

Vì sức khỏe người mẹ không tốt, những công việc này đại đa số đều do Cung Tử Á làm hết.

Trong vài ngày qua, Cung Tử Á khi trở về nhà đều tự nhốt mình và không hề rời khỏi phòng, có khi kêu cô bé ra ăn cơm tối, cô bé cũng không hề bước ra.

Ba mẹ của Cung Tử Á liền thầm thì, con bé sao lại chăm chỉ vậy?

Mẹ Cung Tử Á không cầm lòng nỗi hỏi chồng mình: “Tử Á con bé có sao không? Tâm trạng mấy ngày nay có vẻ không tốt lắm?”

Ba Cung Tử Á nghĩ qua nghĩ lại, nói: “Chắc có lẽ là do áp lực học tập quá nặng nề? Anh ra ngoài mua một chút tôm, cho con nó bồi bổ sức khỏe, mai sau nhất định sẽ có tương lai sáng lạng. Tử Á có triển vọng, có thể được học ở học viện quý tộc Duệ Hà, mai nay sẽ kiếm được một công việc rất tốt. Đợi hoàn cảnh gia đình chúng ta khá hơn một chút thì sẽ đưa em đi chữa bệnh tốt hơn.”

“Haiz, đều do lỗi của em. Do sức khỏe của em mà làm liên lụy cái nhà này, nếu như em chết rồi...” Mẹ Cung Tử Á thở dài nói.

“Đừng nói vớ vẩn! Nhà này còn có anh!” Ba Cung Tử Á chặn lời nói bà ấy: “Con cái của chúng ta đều không hề thua kém, Tử Á thành tích tốt, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạng, đợi con trai lớn lên rồi, cũng cho thằng nhóc thi vào học viện quý tộc Duệ Hà! Thế thì chúng ta sẽ có đủ tiền giúp em chạy chữa!”

“Được được được, em không nói nữa.” Mẹ Cung Tử Á lắc đầu bất lực: “Em đi nấu cơm đây, anh đi mua tôm đi.”

“Ừ.” Ba Cung Tử Á quay người đi và rời khỏi.

Cuộc nói chuyện bên ngoài, Cung Tử Á đôi lúc nghe bị đứt quãng.

Trong lòng cô bé càng buồn hơn.

Nếu như cho ba mẹ biết được, mấy ngày nay mình đều đang nhận sử xử phạt của trường, họ sẽ thất vọng về mình chứ?

Khi tới giờ cơm tối, Cung Tử Á nhìn thấy mấy con tôm nõn trên chén của mình, nước mắt muốn tuôn trào ra.

Mấy con tôm nõn này, có lẽ cũng khoảng mấy trăm ngàn, thế nhưng đối với những gia đình có hoàn cảnh nghèo khổ, đây đã là một món ăn rất hiếm có được.

Cung Tử Á không ăn mấy con tôm nõn, mà gấp vào trong chén của em trai và ba mẹ mình, nói: “Mọi người ăn đi, con đã ăn nhiều món ngon trong học viện quý tộc Duệ Hà, mọi người bình thường đã ăn rất ít, về sau không cần mua cho con mấy cái này.”

“Tử Á, mấy ngày nay tâm trạng con không vui, có phải ở trong trường xảy ra chuyện gì rồi?” Mẹ Cung Tử Á cầm lòng không đặng hỏi.

Cung Tử Á lắc đầu: “Con không sao, trong trường... cũng rất tốt. Bạn học và thầy cô giáo trong trường đối xử với con rất tốt. Ba mẹ đừng suy nghĩ lung tung, con là do gần đây bài tập có chút nhiều, nên hơi mệt một chút thôi.”

“ồ, là vậy à, thế tốt rồi.” Mẹ Cung Tử Á có chút yên lòng.

Vào lúc này thì điện thoại Cung Tử Á vang lên, Cung Tử Á cúi đầu nhìn số máy thì ra là từ học viện quý tộc Duệ Hà gọi đến, trong lòng liền hồi hộp lên.

“Sao con không nghe máy?” Ba Cung Tử Á mở miệng nói: “Có phải trong trường có chuyện không?”

“À? Dạ, con nghe đây.” Cung Tử Á bỗng lo sợ bất an nối cuộc điện thoại lên: “Alo, tớ là Cung Tử Á.”

“Chào bạn, Cung Tử Á. Tớ là Tư Nhiên.” Tư nhiên trong điện thoại mỉm cười và nói: “Tớ hiện giờ được tiếp nhận chức hội trưởng hội học sinh trung học. Tớ chính thức mở lời yêu cầu với bạn, chúng tôi có thể thực hiện chuyến thăm gia đình bạn một lần được không?”

Cung Tử Á bỗng ngơ ngác và buộc miệng nói: “Gì? Đến thăm hỏi gia đình mình?”

Sau khi nói xong câu này, Cung Tử Á liền hối hận!

Cô bé không nên nhận nghe điện thoại ở trước mặt ba mẹ!

Quả nhiên, ba mẹ Cung Tử Á nghe được câu nói này, liền cùng buông chén trên tay xuống.

Cung Tử Á lập tức đứng dậy lên và quay người đi chỗ khác nghe máy: “Bạn Tư Nhiên, điền này có cần thiết không?”

“Bạn yên tâm, chuyến thăm nhà của chúng tôi được bí mật tiến hành, với lại số người tham dự không có nhiều. Bạn có thể chọn mấy người bạn học mà bạn tin tưởng, những người trong danh sách đen của bạn sẽ không xuất hiện ở cánh cửa nhà bạn.” Tư nhiên giải thích: “Cuộc chuyến thăm này được dành riêng cho bạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.