Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1183



“Được.” Hạ Nhật Ninh mãn nguyện thu chặt cánh tay: “Nhất định em phải đứng im tại chỗ chờ anh, đừng có chạy lung tung, chờ anh đến tìm em.”

Thẩm Thất gật đầu cười.

Hạ Nhật Ninh bế ngay vợ mình dậy, quay người đi về phía phòng ngủ.

Anh muốn dùng hành động nới với cô ấy, cho dù kết hôn mười mấy năm rồi, cô vẫn luôn là người mà anh yêu nhất.

Lễ mừng thọ lần này của Vưu Tâm Nguyệt, tổ chức rất long trọng.

Dà sao thì việc tổ chức yến tiệc vào các dịp lễ tết, Hạ gia đã quá thuần thục rồi.

Vì vậy, không ngoài dự kiến tứ hải chúc thọ, tám hướng biếu quà.

Những người có quan hệ với Hạ gia, hầu như đều gửi quà đến, nhất là gia đình thông gia Thẩm gia và các thông gia khác ở Đông Bắc nữa.

Sự náo nhiệt của bữa tiệc, không có lời nào tả nổi.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt cái đã đến tết Nguyên Đán rồi.

Và ký túc xá của Học viện Quý tộc Duệ Hà cũng chính thức khánh thành.

Vì các học sinh của Học viện Quý tộc Duệ Hà quá nhiệt tình, nên nhà trường không cần bỏ ra một xu nào, các bạn học sinh đã quyên góp đầy đủ số tiền rồi.

Toàn bộ ký túc xá từ phần nguyên vật liệu kiến trúc đến đồ dùng trang trí, toàn bộ đều sử dụng chất liệu tốt nhất, vừa bảo vệ môi trường vừa kinh tế lại an toàn.

Việc xây dựng ký túc xá, đã rèn luyện nâng cao rất nhiều khả năng lao động chân tay và khả năng nắm bắt của học sinh.

Đây chính là một buổi thực hành tốt nhất.

Vì vậy các gia tộc có con em theo học tại trường này, đều rất ủng hộ.

Gia đình nào kinh doanh vật liệu xây dựng, sẽ cung cấp nguyên vật liệu xây dựng.

Gia đình nào kinh doanh đồ kim khí, sẽ cung cấp đồ dùng kim khí.

Gia đình nào làm trang trí nội thất, sẽ cung cấp đội ngũ nhân viên làm nội thất.

Mỗi một lần thiết kế, đều do toàn bộ học sinh bỏ phiếu quyết định. Mỗi người đều có quyền lựa chọn và bỏ phiếu.

Vì vậy toàn bộ học sinh trong trường đều cùng hành động, ngoài giờ lên lớp còn lại đều bàn về chuyện ký túc xá.

Dưới sự nhiệt tình sâu sắc như vậy, ký túc xá đã hoàn thành rất nhanh.

Vì tất cả nguyên liệu sử dụng đều là tốt nhất, tay nghề cũng là tốt nhất, kỹ thuật xử lý cũng tốt nhất. Đồ nội thất cũng là tốt nhất, nói chung tất cả mọi thứ đều là tốt nhất.

Vì vậy sau khi ký túc xá được hoàn thành, để không mấy ngày là chính thức vào ở.

Trước khi chính thức vào ở, Học viện Quý tộc Duệ Hà mở một bữa tiệc siêu lớn. Toàn bộ học sinh và thầy cô cùng tham gia, chúc mừng ký túc xá Học viện Quý tộc Duệ Hà chính thức khánh thành, đi vào sử dụng.

Trong bữa tiệc, không ít bạn học đều háo hức nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ bên nhau trong tương lai.

Thẩm Hà cũng rất vui, cô bé uống mừng cùng Cung Tử Á một ly rồi liên tiếp những ly tiếp theo.

Uống được một lúc, Cung Tử Á cảm thấy hai má hơi nóng.

Cô bé đưa tay lên sờ vào má mình, cảm thấy hơi nóng, là biết ngay mình hơi say một chút rồi.

Cung Tử Á loạng choạng rời khỏi đám đông, đi ra ngoài, hóng gió một chút cho tỉnh rượu.

Bây giờ đã là tết Nguyên Đán, nhiệt độ bên ngoài đã chuyển thấp, vì vậy Cung Tử Á đã tìm một chỗ thoáng gió ngồi quay lưng xuống nghỉ ngơi.

Cung Tử Á vừa ngồi xuống, liền nghe thấy từ trong bãi cỏ có tiếng xì xì xòa xòa.

Tiếp theo là giọng nói rất nhỏ của một người con gái: “Anh La, người ta đã là người của anh rồi đấy, những việc anh nhận lời với em, rốt cuộc lúc nào mới làm được đây!”

Một giọng nói có chút ghê tởm truyền đến: “Chẳng phải anh nói với em rồi sao. Dạo này anh bận nhiều việc! Chờ anh hết bận rồi, nhất định sẽ giúp em!”

“Anh La, anh đừng có qua cầu rút ván đấy!” Người con gái đó lại bắt đầu lên tiếng: “Anh nhận lời với em rồi đấy, sẽ giúp bố em tạo dựng mối quan hệ! Năm nay bố em có lên chức được hay không, nhờ vào lần này cả đấy. Chờ sau khi bố em lên được vị trí đấy, sẽ có hậu tạ cho anh! Anh xem, bao giờ thì anh đi đây?”

“Chẳng phải anh nói với em là hai ngày nữa sao? Đúng thật là, được rồi, anh có việc phải đi trước đây, hôm nay trường em đang tổ chức tiệc mừng, em cũng đến chơi đi.” Người đàn ông này nói xong đứng dậy ngay.

Cung Tử Á không phải cố ý nghe trộm người khác nói chuyện, vì vậy cô bé nhanh chóng đứng dậy, quay người nấp dưới gốc cây.

Đúng lúc này, Cung Tử Á nhìn thấy một người đàn ông không được cao lắm, chỉnh sửa lại quần áo đang lung tung, quay người rời đi.

Cung Tử Á lập tức cảm thấy bất ngờ.

Người này chẳng phải tên trọc phú nhận thầu xây dựng công trình ký túc xá sao?

Sao ông ta lại ở đây?

Theo lẽ bình thường, ngoài giờ làm việc, ông ta không có quyền ở lại khuôn viên trường học, trừ khi là có người trong trường đích thân đến đón...

Một giây sau, người con gái trong bụi cây cũng đi ra.

Vừa đúng ánh đèn chiếu thẳng lên mặt cô ta, Cung Tử Á vừa nhìn thấy, hai mặt cô bé trợn thật to, rồi nhanh chóng lấy tay bịt ngay lấy miệng của mình.

Là Gia Cát Du Du!

Sao lại là cô ta chứ?

Sao cô ta lại cùng với tên trọc phú kia?

Liên tưởng đến những câu nói vừa nghe trộm được, Cung Tử Á cảm thấy hình như mình đã nghe được những chuyện không nên biết.

Cung Tử Á sợ quá lập tức đứng im, không dám nhúc nhích.

Quả thật Gia Cát Du Du lập tức đi về hướng này, trong lúc vội vàng, Cung Tử Á kêu một tiếng giống mèo: “Meo meo...”

Nghe thấy tiếng kêu này, Gia Cát Du Du mới quay người rời đi.

Cung Tử Á không dám lên tiếng, chờ sau khi Gia Cát Du Du rời đi, cô bé cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ cũ.

Cung Tử Á không biết vì sao, cô bé vừa đi được một lúc, Gia Cát Du Du đã đến chỗ cô bé vừa đứng, vừa nhìn xuống cái đã phát hiện một chiếc khăn lau tay rơi dưới đất.

Sắc mặt Gia Cát Du Du tối sầm xuống.

Vừa rồi khi nghe thấy tiếng mèo kêu Gia Cát Du Du đã cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì, Học viện Quý tộc Duệ Hà là nơi học tập của quý tộc, không thể nào tồn tại mèo hoang được.

Vì vậy sau khi rời đi không xa lắm, cô bé lập tức quay lại kiểm tra tình hình.

Khi cô bé phát hiện dưới đất có chiếc khăn tay, sắc mặt lập tức không ổn!

Vừa rồi có người ở đây, và chắc chắn là đã nghe thấy cuộc trao đổi của họ.

Người đó là ai đây?

Gia Cát Du Du cầm chiếc khăn tay lên nhìn chăm chú. Chiếc khăn tay này không phải đồ hiệu hay là hàng bản giới hạn, cũng tuyệt đối không phải đồ đặt làm cao cấp.

Các học sinh bình dân trong trường cũng chỉ có từng đấy người, với lại chiếc khăn tay này là của con gái dùng, vậy thì chỉ có mấy người đó thôi.

Đột nhiên Gia Cát Du Du nắm chặt chiếc khăn vào lòng bàn tay.

Sắc mặt cô bé bắt đầu hoảng loạn hơn rất nhiều.

Mình tuyệt đối không thể để người khác phát hiện việc này, nếu không, cuộc đời mình coi như xong rồi.

Làm sao đây, làm sao đây?

Không được, nhất định phải tìm ra chủ nhân chiếc khăn tay này, sau đó diệt khẩu!

Gia Cát Du Du hạ quyết tâm, lau khô những giọt mồ hôi trên trán, nhanh chóng quay người trở về bữa tiệc.

Gia Cát Du Du nhìn một lượt xung quanh, ánh mắt cô bé dừng lại trên người Cung Tử Á, cô bé giả vờ vô tình ngồi bên cạnh Cung Tử Á nói: “Bạn Cung Tử Á, cậu có bị mất thứ gì đó không? Ví dụ như, một chiếc khăn tay? Tớ vừa nhặt được một chiếc khăn tay ở ngoài kia, không biết có phải của cậu không.”

Cung Tử Á đưa tay sờ vào túi, vừa cho tay vào túi theo thói quen, cô bé lập tức dừng lại, sau đó giả vờ ra vẻ gãi đầu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại Gia Cát Du Du: “Khăn tay gì nhì? Hình như hôm nay mình không hề mang khăn tay mà? Có phải người khác đánh rơi không?”

Gia Cát Du Du sau khi nghe Cung Tử Á nói vậy, ánh mắt hơi nghi hoặc quay hai vòng trên khuôn mặt bạn rồi nói: “ồ, có lẽ là người khác đánh rơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.