Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1187



Lấy được số phòng trên thông báo, tất cả học sinh đều hào hứng láy xe chở hành lý đem đồ vào trong ký túc xá ở.

Các trường trung học hoặc đại học bình thường, khi vào ở, trên cơ bản chỉ mấy túi, sau đó liền thống nhất đi nhận ga giường các loại bên nhà trường.

Học viện quý tộc Duệ Hà thì không như thế.

Tuy rằng, đồ đạc mỗi ký túc xá đều tiêu chuẩn cả. Tất cả đều được làm từ tơ lụa, mỗi bộ ga giường đều trị giá tám mươi tám triệu. Ly nước và các vật dụng khác của học sinh đều đạt tiêu chuẩn, tất cả đều được đặt hàng thủy tinh cao cấp từ nước ngoài.

Thế nhưng, học sinh vẫn có đồ dùng cá nhân của họ.

Ví dụ như dép, áo ngủ, đồ trang điểm, trang sức v.v vật được yêu thích nhất của mình, những thứ này đều là mỗi cá nhân đem theo.

Mỗi ký túc xá đều là bốn phòng hai sảnh, một nhà bếp, mỗi phòng đều có sắp xếp nhà vệ sinh riêng.

Tiêu chuẩn của mỗi phòng bao gồm giường được đặt làm ở cửa tiệm chuyên làm đồ da, ghế sofa bàn nhỏ cùng kiểu, thảm được đan bằng thủ công, tủ quần áo đều được làm ở cửa hàng gia dụng nổi tiếng. Tiêu chuẩn của phòng khách: Ghế sofa ngồi được sáu người, tranh sơn dầu, mỗi ngày đều đúng giờ thay hoa tươi và bình hoa thủy tinh của Swarovski, tất cả các thiết bị gia dụng thông minh, phòng bếp v.v

Phòng của nữ sinh lấy màu hồng phấn làm chuẩn, ký túc xá nam là màu xanh nhạt làm chính.

Phòng mỗi người đều không vượt quá 40m.

Dù là như thế, khi học sinh vào ở, vẫn không kiềm được mà cảm khái phòng nhỏ, nhưng lại rất ấm cúng.

Bởi vì đây là thế giới mà học sinh tự thiết kế tự tay làm tự mình tham dự, cho nên dù không gian nhỏ hơn, họ đều cảm thấy rất vui!

Vừa bắt đầu, những bạn học bình dân còn chưa hiểu tại sao họ lại nói là phòng nhỏ quá.

Nhưng chờ đến khi mọi người lũ lượt mà tới, họ cuối cùng hiểu được hàm ý câu nói này.

Chỉ thấy các bạn nhà giàu bản xứ, mỗi người đều theo một đoàn xe dọn nhà.

Những bạn học bình dân nhìn hành lý chỉ với một túi của mình, sau đó lại nhìn những bạn khác từng xe một mà dọn đồ, liền toát cả mồ hôi!

Họ đều cảm thấy phòng trống trải không để đầy được, sau đó đi nhìn phòng người khác, giỏi lắm, nhét đầy cả ra!

Hầu như mỗi bạn đều sẽ đem theo đồ dùng yêu thích của mình, ừm, đều là thích nhất, không mấy thích lắm đều không đem!

Có bạn đem theo chiếc ghế mình yêu thích nhất, đồ thủ công đặt chế, giá trị trên cả trăm triệu kiểu đó.

Có bạn đem theo cả mấy loại máy pha cà phê, hạt cà phê khác nhau dùng máy khác nhau.

Có bạn thích trồng hoa, thế là cả phòng ngập tràn hương thơm, thực sự chính là một thế giới biển hoa.

Có bạn thích nấu nướng, sau đó vác theo cả một cái tủ lạnh cực lớn, nhà bếp bổng chốc liền bị xếp đầy.

Có bạn thì thích trang sức, thế là từng thùng từng thùng mà đem trang sức sang.

Có bạn thích quần áo, thế là trong phòng treo đầy đủ kiểu quần áo.

Các kiểu như thế v.v.

Tuy rằng bình thường mọi người đều mặc đồng phục cả, nhưng tan học có hể thay quần áo mà mình yêu thích!

Hơn nữa, cuối tuần không có bất kỳ hạn chế gì.

Nội quy của học viện quý tộc Duệ Hà tuy rằng nghiêm khắc, nhưng những điều mà mấy trường khác nghiêm cấm, ở đây ngược lại thì không. Ví dụ như, các trường học ngoài kia đều nghiêm cấm học sinh trung học trang điểm đeo trang sức, yêu đương, nhưng học viện quý tộc Duệ Hà là cho phép, không những cho phép mà còn có cả lớp học dạy trang điểm, dạy mọi người làm sao mà trang điểm đẹp hơn. Nói cho cùng, không phải ai đều lúc nào cũng có thể đem theo nhà tạo hình bên mình khi ra ngoài, gặp phải chuyện đột xuất, thì phải dựa vào mình mà trang điểm. Còn nữa học viện quý tộc Duệ Hà dạy mọi người làm sao mà phối hợp phụ kiện, chọn ra phụ kiện thích hợp với khí chất mình nhất. Còn chuyện yêu đương, càng không cấm!

Học viện thậm chí còn khích lệ mọi người yêu đương!

Bởi vì mọi người vốn dĩ không cần dựa vào điểm số kỳ thi trung học để học đại học!

Mọi người đều là học tiếp đi lên!

Chỉ cần không mắc sai lầm thái quá, không cần biết yêu đương kiểu gì đều cho phép cả!

Cho nên, có mấy cặp tình nhân đã đính hôn khi mới học trung học.

Học viện đối với chuyện này đều rất vui lòng.

Nói cho cùng, con cái nhà hào môn, đều trưởng thành sớm.

Cho nên, học viện quý tộc Duệ Hà bên khía cạnh sắp xếp ký túc xá đã thể hiện ra.

Khu vực ký túc xá nam và nữ không thật sự nghiêm khắc mà tách ra, thậm chí cho phép nam sinh và nữ sinh có thể đến khu vực ký túc xá của nhau mà giao lưu hoạt động.

Nhưng điều kiện là phải thông báo trước với tất cả học sinh, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.

Học sinh là phải gánh chịu tất cả hậu quả do mình gây ra.

Điều quy tắc này, là thông báo đến phụ huynh học sinh.

Nói trở lại.

Mọi người đều lăn lộn trong giới này, sau này còn phải cùng nhau lăn lộn mấy chục năm, hầu như không ai sẽ làm loạn cái quy tắc này.

Cứ như thế, học sinh trung học và đại học học viện quý tộc Duệ Hà, cứ vui vẻ mà vào ở trong trường.

Ngày đầu vào ở, mọi người lại vui vẻ mà tổ chức một party lớn để ăn mừng.

Mọi người đang chơi vui, Tư Nhiên đột nhiên đến tìm Thẩm Hà: “Tiểu Hà, em có thể đến đây một chút không?”

Thẩm Hà đặt ly rượu trên tay xuống, quay người đi theo Tư Nhiên rời khỏi hội trường, nhìn thấy biểu cảm ngưng trọng của Tư Nhiên, Thẩm Hà liền không kiềm được hỏi: “Anh Tiểu Nhiên anh bị sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi đến vậy?”

Tư Nhiên không nói chuyện, chỉ là từ sau lưng lấy ra bức công hàm đưa cho Thẩm Hà.

Thẩm Hà nhận lấy và xem, mắt liền mở to ra.

Đây là thư mời của trường đại học Columbia.

“Anh khi nào thì xin nhập học trường đại học này?” Thẩm Hà không kiềm được ngẩng đầu nhìn Tư Nhiên, với vẻ không hiểu: “Tại sao em không hay tin gì cả?”

“Xin lỗi, Tiểu Hà.” Tư Nhiên đột nhiên đưa tay kéo Thẩm Hà vào lòng, dùng sức ôm thật chặt: “Xin lỗi! Anh không thể học đại học cùng em! Đội của anh cần có anh, anh cần dẫn họ đến Mỹ học tập!”

Thẩm Hà mơ màng một lúc, sau đó liền ôm chặt lấy sau lưng của Tư Nhiên, khẽ vỗ vai anh ấy nói: “Anh Tiểu Nhiên, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Tiểu Hà, em biết đó, những người trong đội của anh, phần lớn đều không được đào tạo gì. Anh không muốn cuộc đời họ có sự tiếc nuối gì, cho nên anh quyết định đi đào tạo năm năm ở nước ngoài. Tiểu Hà, chờ anh năm năm! Chờ anh trở về!” Tư Nhiên đột nhiên càng dùng sức hơn: “Đừng vội đưa ra quyết định gì, chờ anh quay về!”

“Anh Tiểu Nhiên, nếu anh đã đưa ra quyết định, thế thì cứ đi mà làm!” Thẩm Hà nhỏ giọng nói: “Cậu và mợ biết chưa?”

“Ừm.” Tư Nhiên gật đầu: “Họ đều đồng ý cả. Bên phía Mai gia anh cũng đã thu xếp xong, anh có thể vừa lo sự nghiệp vừa học tập, chính là có thể không có thời gian quan tâm em. Không có anh bên cạnh, em phải chăm sóc thật tốt cho mình, phải bảo vệ thật tốt cho bản thân, nghe rõ chưa?”

“Em biết rồi.” Thẩm Hà yên tĩnh nói: “Tại sao lại đột ngột như vậy? Em cái gì cũng chưa chuẩn bị cả, em còn chưa chuẩn bị quà nhập học cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.