Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1195



Nhà trường chuẩn bị rất kỹ cho lần thực tiễn này, mọi người vào đây ở và làm thủ tục đăng kí đâu vào đấy. Nếu ai xảy ra vấn đề gì sẽ có người tới xử lí ngay.

Vì thế, mọi người không cảm thấy có gì bất thường.

Tuy hoàn cảnh nơi đây không được như ở nhà nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ và hưng phấn!

Nhưng vừa nghĩ tới, mọi người phải dựa vào chính mình kiếm ra 1 tỷ ở chỗ này, mọi vui sướng đều tan biến!

Sau khi mọi người dọn đồ xong, đều tụ tập một chỗ, bàn bạc xem đề bài quản lí đưa ra sẽ là gì.

Mọi người cố vắt óc suy nghĩ, đoán ra nhiều yêu cầu khác nhau.

Sau đó viết hết những câu hỏi nghĩ ra lên bảng rồi cùng dự đoán khả năng có trúng mấy câu hỏi này hay không.

Sau đó tiến hành bỏ phiếu, chọn ra câu hỏi có khả năng vào nhất để mọi người cùng bàn cách làm.

Thẩm Duệ và Thẩm Hà cũng cùng mọi người thảo luận, họ là con của chủ tịch nhưng cũng không biết đề thi là gì đâu!

Mọi người thảo luận và bàn bạc vô cùng sôi nổi.

Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt hài lòng nhìn biểu hiện đám trẻ qua máy giám sát.

Vưu Tâm Nguyệt tự hào nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà, khen không ngớt miệng: “Cháu trai, cháu gái của em đấy! Thế nào? Đẹp đúng không? Sao em lại có hai đứa cháu xinh xắn, dễ thương thế này nhỉ!”

Đám đàn em ban đầu còn ngạc nhiên giờ cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi. Bọn họ đã quen với những biểu hiện tự kỷ của đại ca và vợ đại ca rồi.

Dù sao, hai người con đó của nhà họ Hạ đều rất xuất sắc.

Không những xinh đẹp hơn người mà tài năng cũng hiếm thấy.

Thân là phụ huynh, muốn không tự hào cũng khó nhỉ?

Đám đàn em cũng nhìn thấy Thẩm Duệ và Thẩm Hà, tài ăn nói và khả năng chọn lọc ngôn từ của cô chủ cậu chủ thật khiến người khác khâm phục!

Xem cũng như tự kỷ xong, Vưu Tâm Nguyệt khẽ khụ một tiếng: “Chồng à, chúng ta có nên lập ra ít quy tắc cho bọn trẻ không nhỉ? Tuy mấy cục cưng vô cùng xuất sắc, nhưng không có quy tắc thì sao thành tiêu chuẩn được! Nếu đã tới địa bàn của chúng ta thì phải làm theo quy tắc của chúng ta! Anh thấy có đúng không?”

Hạ Quốc Tường lập tức gật đầu: “Không sai! Anh tán thành!”

Nói xong câu đó, Vưu Tâm Nguyệt như quay lại những năm tháng huy hoàng xưa kia, sống lưng bà chợt thẳng, ho khẽ một tiếng rồi nói vào micrô: “Xin lỗi vì đã cắt ngang các em! Xin tự giới thiệu, cô là Vưu Tâm Nguyệt, mẹ của Hạ Nhật Ninh.”

Nói một lúc, nhìn thấy đám trẻ trong hình lập tức ngừng tranh luận, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Tốt, rất tốt.

Tuy bọn trẻ ngạc nhiên nhưng không ai làm ồn ào!

Điều này cho thấy đám trẻ có năng lực ứng biến và năng lực chịu đựng cao.

Đây là tố chất cần có của người thừa kế gia tộc.

Vưu Tâm Nguyệt tiếp tục nói: “Bây giờ, các em tới quảng trường tập trung. Mọi người đứng theo số phòng kí túc xá được phát. Mười năm phút sau, những em đến muộn sẽ bị phạt. Bắt đầu!”

Vưu Tâm Nguyệt vừa nói dứt lời, Thẩm Duệ lập tức đứng dậy nói với mọi người: “Ông nội bà nội của đều mang theo lính đánh thuê, lời của bà đều phải nghiêm túc chấp hành! Mọi người mau lên! Người đến muộn chắc chắn sẽ bị phạt nặng đấy!”

Nói xong, Thẩm Duệ túm tay Vu Tiểu Uyển, kéo cô chạy thục mạng ra ngoài.

Vu Tiểu Uyển ngây người, bị kéo ra khỏi phòng họp, mãi tới lúc lao ra ngoài mới kịp phản ứng! Thẩm Duệ kéo cô ra ngoài trước mặt mọi người!

Nhưng bây giờ cô cũng không rảnh lo chuyện này, bởi vì mọi người cũng đang chạy thục mạng ra ngoài!

Tốc độ của Thẩm Hà rất nhanh, cô tiện tay kéo Cung Tử Á theo cùng.

Cung Tử Á chưa từng gặp chuyện như vậy, vẫn còn đang ngơ ngác.

Thẩm Hà kéo Cung Tử Á, vừa chạy vừa giải thích: “Bà nội tớ nói thật đó! Mọi người mau chạy đi! Nếu có người tới muộn, có khi sẽ liên lụy những người khác cùng bị phạt! Ông nội tớ trước đây là người huấn luyện lính đánh thuê đấy!”

Những người khác nghe xong, không ai dám nghi ngờ gì nữa!

Chạy thôi

Sau đó, đám trẻ đều chạy thục mạng tới quảng trường cách xa hơn nghìn mét sau đó tìm kiếm vị trí của mình dọc theo số ghi trên đất.

Mười năm phút sau, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đúng giờ có mặt tại quảng trường.

Mười mấy học sinh đến muộn đều bị lính đánh thuê chặn lại bên ngoài.

Vưu Tâm Nguyệt nhìn đồng hồ nói: “Các em chạy tới đây trong vòng 13 phút 52 giây, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được chỗ của mình. Vì đây là lần đầu tiên nên cô không trừng phạt các em. Những bạn học tới muộn, chạy quanh ba vòng, nếu thiếu một vòng liền không được ăn tối.”

Mười mấy bạn học tới muộn không dám hé răng nửa lời, cắm đầu chạy.

Họ dám làm nũng, tức giận, chơi xấu với người khác nhưng không dám lật mặt với ba mẹ của chủ tịch tập đoàn tài chính Hạ Thị.

Kẻ làm vậy chắc chắn không muốn sống!

Cầu xin cũng vô ích, nên họ đành ngoan ngoãn chịu phạt thôi!

Đám học sinh trên quảng trường sau một hồi loạn hết cả lên cuối cùng cũng tìm được vị trí của mình.

Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt bước lên bục, Hạ Quốc Tường chỉnh lại micrô không dây, bình tĩnh nói: “Phụ huynh của các em đã gửi gắm các em cho chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc các em đến nơi đến chốn. Nếu hiện tại các em có gì bất mãn, có thể gọi điện cho phụ huynh các em, rút khỏi hoạt động trại đông lần này, cũng như rời khỏi học viện quý tộc Duệ Hà. Trường học không chứa học sinh yếu ớt.”

Quảng trường lặng ngắt như tờ.

“Không ai muốn rút khỏi hoạt động này à?” Tuy Hạ Quốc Tường đang mỉm cười nhưng người bên dưới đều cảm thấy uy nghiêm ẩn chứa trong nụ cười của ông.

Thẩm Duệ và Thẩm Hà đứng yên giữa đám người, nhìn Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt bằng ánh mắt sùng bái.

Họ tuổi tác đã lớn, nên đều ẩn mình ở nhà.

Hiện tại, rất ít người nhớ được bọn họ từng vang danh tứ phía và năng lực chiến đấu khiến người người khiếp sợ.

Mà hôm nay, bọn họ như quay về mấy chục năm trước.

Thẩm Duệ, Thẩm Hà đều mừng cho ông bà nội.

Vì con cháu cũng vì nhà họ Hạ, ông bà nội nguyện từ bỏ vỏ bọc hào nhoáng, đặt xuống vũ khí và lòng đề phòng, trở thành người ông, người bà bình thường như bao gia đình khác.

Hai đứa trẻ hiểu, ông bà vì họ nên mới làm vậy.

Họ vô cùng biết ơn!

Những học sinh khác lúc nhìn Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều thấy sợ hãi.

Mọi người đều là con cháu nhà giàu, quyền quý, sao có thể không biết thủ đoạn và thân phận của Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt khi xưa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.