Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 12



Sao lại có nhà tạo mẫu đi theo khách hàng hẹn hò được chứ?

Nếu là sự kiện lớn, để có thể luôn luôn duy trì hình tượng, thì nhà tạo mẫu mới đi theo.

Chỉ là nếu đó là một buổi hẹn hò thì...

Chẳng lẽ người mà hắn phải hẹn hò tối nay, đối với hắn rất quan trọng, đến nỗi phải lúc nào cũng phải dắt theo nhà tạo mẫu, để luôn luôn duy trì hình tượng đẹp trai tinh tế của mình?

Một khi nghĩ đến khả năng này, Thẩm Thất mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.

Cô vô cùng mong muốn Hạ Nhật Ninh tập trung sự chú ý vào người khác, như vậy thì cô ấy mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Nhật Ninh chỉ đứng im nhìn Thẩm Thất một cái, xoay người đi về phía bên ngoài.

Thẩm Thất vẫn còn đang ngơ ngác, đến khi Tiểu Xuân đã đi đến trước mặt cô, lịch sự nói: “Thẩm tiểu thư, mời...”

Thẩm Thất mới có thể hoàn hồn lại, tay chân bấn loạn thu dọn lại đồ đạc, vác theo túi xách đi theo sau.

Đi đến dưới lầu, mới nhìn thấy một chiếc Pagani Zonda F màu xám bạc dừng phía trước cửa.

Một người vệ sĩ mặc bộ vest Amani, lễ phép mở cửa xe ra cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh ung dung ngồi lên xe.

Thẩm Thất nhìn qua trái qua phải, sao lại không có chiếc xe khác chứ?

Không có xe khác, thì sao cô đi theo được?

Chẳng lẽ phải bắt cô chạy bộ qua đó sao?

Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất vẫn còn đang khờ khạo đứng bên đường, chợt nhíu đuôi chân mày lên.

Đuôi chân mày sau khi được chăm chút, chợt nhíu lên như vậy, quả thật chứa đầy sức hút, hấp dẫn vô cùng.

“Còn đứng ở đó làm gì? Lên xe!” Hạ Nhật Ninh liếc về phía ghế phụ lái kế bên, ra tín hiệu cho Thẩm Thất ngồi lên.

Thẩm Thất lúc này mới hiểu ra, sao cô lại ngồi chung một chiếc xe với Hạ Nhật Ninh được?

Thẩm Thất chỉ vào chiếc mũi của mình: “Tôi ư?”

Hạ Nhật Ninh nhìn vào biểu cảm ngơ ngác như một con thỏ con đó, chịu không nổi nhoẻn miệng lên.

Cũng khó trách hắn thích chọc ghẹo cô, cô cứ ngơ ngác y hệt như một con thỏ con vậy, trông có vẻ thú vị vô cùng.

Trợ lí Tiểu Xuân đích thân mở cửa xe ra cho Thẩm Thất, Thẩm Thất cảm thấy những thứ dưới chân mình thật nhẹ tênh, cô cứ trôi bồng bềnh như vậy lên tận xe.

Sau khi chiếc xe được khởi động, cô ấy vẫn còn cảm thấy linh hồn của mình còn đang phảng phất.

Làm nhà tạo mẫu bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô được khách hàng dẫn đi hẹn hò.

Cũng là lần đầu tiên ngồi cùng một chiếc xe đi hẹn hò theo khách hàng.

Cô thật sự không phải đang nằm mơ sao?

Thẩm Thất nhịn không được liền xoay đầu qua nhìn trộm Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh dường như không hề phát hiện Thẩm Thất đang nhìn trộm hắn, chỉ chăm chú lái xe.

Thần thái cứ như bức tranh, tuấn tú mãnh liệt.

Thẩm Thất nhất thời không cách nào dời mắt ra được.

“Người cần gặp tối nay chính là Phùng Khả Hân đại tiểu thư của công ty điện khí Cự Lực. Một lát cô phải lanh lẹ chút, kêu cô làm gì thì làm nấy.” Giọng nói thấp trầm như tiếng đàn piano dịu dàng vang lên.

“A...” Thẩm Thất bây giờ mới hoàn hồn lại, phát hiện bản thân cô lại đang nhìn chằm chằm vào một bên mặt của hắn rất lâu.

May là hắn không tức giận vì sự mất lịch sự của cô, nếu không thì cô chết chắc rồi!

Thẩm Thất sau khi hoàn hồn lại liền nhanh chóng trả lời: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Tuy nói như vậy, nhưng Thẩm Thất vẫn không hiểu lắm. Một nhà tạo mẫu thì cần gì phải lanh lẹ chứ?

Chẳng lẽ là ý chỉ khi nhìn thấy tạo hình của hắn có chút rối loạn, thì phải lập tức chỉnh lại tạo hình cho hắn ư?

Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất một cái, biết được thật ra cô không hiểu gì cả.

Nhưng hắn cũng không màng giải thích, dù sao thì một lát cô ấy sẽ hiểu.

Đã đến nơi, Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh ung dung ném chìa khóa xe cho người vệ sĩ đằng sau, cô vẫn còn có chút không thể hoàn hồn lại được.

Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh nhìn về phía cô, trong lòng Thẩm Thất không ngừng lẩm bẩm: Không lẽ hắn định tới dẫn cô vào đó sao?

“Xuống xe.” Quả nhiên Hạ Nhật Ninh đã lên tiếng: “Hôm nay cô còn chưa ăn gì đúng không? Tôi đã nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bụng của cô rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.