Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1252



Hồ Phi do dự một hồi, mới chịu bắt máy lên.

Cuộc gọi quả thật là của Sử Hiểu Yến gọi qua: “Hồ Phi, có phải bất luận em làm gì, cũng không thể có được trái tim của anh?”

“Anh sớm đã nói rõ ràng với em rồi mà...”Hồ Phi vừa dứt lời, thì liền bị Sử Hiểu Yến ngắt ngang: “Anh hãy nghe em nói hết trước đã!”

Hồ Phi lập tức im lặng.

“Có phải anh cảm thấy em luôn bám lấy anh, là vì nhắm vào tiền của anh không?” Sử Hiểu Yến hỏi.

Hồ Phi không nói tiếng nào, nhưng người ngồi đối diện ấy, đã hiện lên nụ cười.

Cô ấy đã đoán được rằng, Sử Hiểu Yến sẽ gọi cho cậu ta.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô ấy!

Sử Hiểu Yến này quả nhiên rất thú vị!

“Đúng vậy, lúc ban đầu em quả thật rất có hứng thú với tiền của anh, nhưng anh cảm thấy chỉ có tiền là đã đủ rồi sao? Sử Hiểu Nhiên em tuy rằng không có bản lĩnh gì, lại không có tiền, vẻ ngoài lại rất bình thường. Nhưng Sử Hiểu Yến em, vẫn còn một trái tim. Trái tim của em, vẫn chưa bị chó tha đi!” Giọng nói của Sử Hiểu Yến, thông qua cái loa được phát ra một cách rõ ràng, ngay cả Thẩm Hà ngồi đối diện cũng nghe được một cách rõ ràng.

Hồ Phi liền cảm thấy ngượng ngùng.

“Anh đúng là đang được sở hữu một căn nhà, và căn nhà đó một khi được phá bỏ và dời đi, thì có thể đổi lấy 4 căn nhà, và Hồ Phi anh sẽ trở thành người giàu có! Sau này thì anh có thể ở nhà rộng, lái xe đắt tiền, và xung quanh biết bao cô gái xinh đẹp đếm không xuể. Nhưng giờ đây dẫu sao anh cũng chưa phá bỏ mà! Cũng cũng chưa giàu có mà! Anh nghĩ một năm thu nhập 20 triệu của anh nhiều lắm sao? Vậy anh có biết tối qua anh đã gây ra chuyện lớn như thế nào không hả? Anh có em đã tốn hết biết bao nhiêu tiền mới dọn dẹp được sự việc tối qua không?”

“Anh bản lĩnh quá ha! Lên cơn rượu, rồi giành gái với người ta, làm cho người ta u đầu sứt trán! Anh có biết rằng nội tiền thuốc men thôi cũng đã tốn hết mấy triệu bạc rồi không! Còn có phí tổn thất tinh thần nữa! Rối tung cả lên. Và em đã bồi thường cho người ta tổng cộng hết hai mươi mấy triệu! Đó là toàn bộ số tiền của em đó!” Sử Hiểu Yến nói đến đây, giọng nói liền nghẹn ngào: “Tôi đúng là con điên mà, quan tâm đến anh làm gì? Anh muốn chết thì chết thôi! Sao tôi lại mắc phải cái chứng ti tiện này mà đi lo việc của anh như vậy chứ?”

“Tôi luôn bám lấy anh, hoàn toàn không phải nhắm vào những đồng tiền thối tha đó của anh! Mà chính là vì anh đã hai lần giương tay ra cứu tôi, trong lúc tôi khó khăn nhất, bất lực nhất! Hồ Phi, anh là một thằng tồi!” Ngữ khí của Sử Hiểu Yến bỗng trở nên kích động, giọng nói cũng trở nên rất lớn: “Những gì mà tôi thiếu anh giờ đây tôi cũng đã trả hết cho anh rồi! Giờ đây hai chúng ta không ai nợ ai! Sau này tôi cũng sẽ không bám lấy anh nữa! Như vậy anh hài lòng chưa? Vui chưa? Hu hu hu...”

Tiếng khóc nức nở từ đầu dây điện thoại truyền đến sau tiếng gào thét của Sử Hiểu Yến.

Hồ Phi cầm lấy chiếc điện thoại, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

“Em ở đâu có nhiều tiền như vậy?” Hồ Phi không nhịn được hỏi.

“Đó là của học trò lúc trước của ba tôi, họ biết được chuyện của tôi, nên đã gửi đến tiền cứu mạng. Hồ Phi, tôi đã đem hết tất cả tiền cứu mạng của tôi trả hết cho anh rồi! Từ đây về sau tôi sẽ không thiếu nợ anh nữa!” Sử Hiểu Yến sau khi khóc xong, liền gác máy đi.

Hồ Phi ngớ người ra một hồi, sau đó cất điện thoại đi, và cứ thế mà ngồi ở chỗ đó, không hề động đậy.

Thẩm Hà thở nhẹ một tiếng và nói:“Được rồi, những điều tôi muốn hỏi, cũng đã hỏi kỹ càng rồi, anh tự mà lo liệu đi!”

Thẩm Hà đứng dậy, chuẩn bị chào tạm biệt.

Hồ Phi bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Cô ta, những điều mà cô ta nói đều là sự thật, có đúng không?”

“Thật ra trong lòng của anh sớm đã nhận biết được điều này, không phải sao?” Thẩm Hà mỉm cười: “Mặc dù tôi không cho rằng Sử Hiểu Yến là một người rất ưu tú. Nhưng trong sự việc này, cô ta quả thật đã làm đến tận tình tận nghĩa rồi. Hồ Phi, bất luận anh có chấp nhận cô ta hay không, nhưng sự ra tay nghĩa hiệp năm xưa của anh, không hề vô ích chút nào. Được rồi, tôi nên về đây. Tạm biệt.”

Thẩm Hà quay lưng và liền rời khỏi trong im lặng.

Hồ Phi vẫn ngồi yên một chỗ, cả buổi trời vẫn chưa hoàn hồn.

Cuộc điện thoại này của Sử Hiểu Yến, bỗng nhiên khiến Hồ Phi cảm thấy, anh ta dường như đã trách nhầm Sử Hiểu Yến rồi...

Sau khi Thẩm Hà rời khỏi, anh ta ngẩng đầu nhìn lên trời, A, đẹp thật!

Những việc xảy ra hôm nay, đều quá bất ngờ!

Vốn nghĩ rằng Sử Hiểu Yến cũng giống như những người phụ nữ khác như một cây trà xanh nhỏ mơ mộng hão huyền muốn bay lên ngọn cây, kết quả lại phát hiện cô ta lại là đoá hoa ăn thịt người xinh đẹp, không hề để tâm đến người khác phát hiện lòng tham không đáy và miệng lưỡi sắc bén của mình.

Sau đó lại vô tình phát hiện, đoá hoa ăn thịt người này cũng có điểm yếu.

Những lòng tham và miệng lưỡi sắc bén của cô ta, thật ra đều là để bảo vệ người con trai tên là Hồ Phi này.

Chỉ tiếc rằng, người mà cô ta bảo vệ, lại luôn tránh né cô ta, đồng thời lại xem như là thú dữ.

Cô gái 19 tuổi này, có lẽ giờ đây rất đau lòng.

Thẩm Hà lái xe chạy ngược về, cô ấy chạy rất chậm, vừa chạy vừa nhìn bên đường tìm kiếm bóng dáng của Sử Hiểu Yến.

Quả nhiên, Thẩm Hà đã phát hiện bóng dáng của Sử Hiểu Yến ngay trên chiếc ghế dài bên góc đường.

Thẩm Hà cho xe ngừng lại bên đường, xuống xe, và đi về hướng Sử Hiểu Yến.

Sử Hiểu Yến đương nhiên hoàn toàn không nghĩ đến người đứng trước mặt mình chính là Thẩm Hà, khi vừa ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt, khiến cho lớp trang điểm trên mặt cô ta, lem luốc tạo thành nhiều khe rãnh, giống như cái mặt nạ trong kịch vậy.

Thẩm Hà nhịn cười, và lấy tờ khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Sử Hiểu Yến: “Lau mặt đi, cô mà để gương mặt này đi trên đường, e rằng sẽ doạ chết người đó.”

Sử Hiểu Yến cầm lấy tờ khăn giấy từ trên tay của Thẩm Hà, từ từ lau đi những vết nhem nhuốc trên gương mặt.

Sau khi lau xong, liền hiện ra một gương mặt mộc mạc.

Thẩm Hà nói: “Rõ ràng cô cũng rất xinh đẹp mà, tại sao lại trang điểm cho mình đậm như vậy?”

“Quen rồi, không trang điểm đậm chút cũng không dám ra đường.”Sử Hiểu Yến trả lời nói, sau đó lại hỏi: “Sao cô biết tôi ở đây vậy?”

“Trong thành phố này, không có chuyện gì mà tôi không biết cả, cô tin không?” Thẩm Hà hỏi với vẻ mặt khoát lác.

“Tin.” Sử Hiểu Yến trả lời với vẻ mặt buồn bả: “Cô là đại tiểu thư của Hạ gia, cả thành phố đều là phạm vi thế lực của cô. Cái tỉnh lớn như vậy, cũng sắp thành một nước nhỏ của lãnh thổ toàn nước rồi, vì vậy gọi cô là công chúa quốc dân không hề quá đáng một chút nào. Thân là công chúa quốc dân, muốn điều tra một người, điều tra một chuyện, đó chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay sao? Nên cô biết tôi ở đây, không kỳ lạ chút nào cả. Nhìn thấy dáng vẻ của tôi bây giờ, có phải cô rất vui không, tôi ngốc như vậy, sao lại được anh cô để mắt đến chứ?”

Thẩm Hà xì ra một tiếng cười và nói: “Cô quả nhiên rất thú vị.”

“Tôi vẫn còn đang nghĩ! Anh cô đâu có bị mù đâu? Sao lại để mắt đến tôi được? Trái lại tôi còn muốn quyến rũ cậu ta đó! Mà bên cạnh cậu ta đã có một mỹ nữ rồi, làm sao mà thèm để mắt tới tôi chứ? Lúc trưa tôi nói những lời đó với cô, cũng chỉ là tôi bịa ra để lừa mình dối người thôi. Nhưng mà, việc tôi muốn gạt tiền thì là sự thật đó.” Sử Hiểu Yến bộc trực nói thẳng: “Có thể gạt được bao nhiêu thì gạt! Cho dù anh cô có phát hiện ra, nhưng cậu ta cũng đã nể mặt ba tôi, mà đưa tôi ra khỏi khu nhà trọ nghèo nàn đó, và cũng vì nể mặt ba tôi, nên đã cho thêm tôi một khoảng tiền? Nên cho dù bị anh cô xem như là người hề nhảy nhót, cũng chẳng sao cả!”

Thẩm Hà thu lại nụ cười và nói: “Vậy cô lấy nhiều tiền như vậy, có dự định gì không?”

“Dự định? Tôi còn có thể có dự định gì?” Sử Hiểu Yến ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn xe cộ liên tục qua lại, và nhẹ nhàng mở miệng trả lời: “Có thể sống, thì đã rất mãn nguyện rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.