Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1256



Tư Y Cẩm nhìn con trai mình, trong lòng cảm thấy xúc động.

Mới ngày nào, thằng bé còn là một đứa trẻ ít nói, hiểu chuyện.

Mà lúc này, anh đã trở thành một chàng trai cao to, tuấn tú, là nhân vật gây tiếng vang lớn.

Trong lòng Tư Y Cẩm vô cùng tự hào.

Nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng.

Bao nhiêu năm nay, mọi cố gắng của con trai, bà đều nhìn thấy cả

Bà cũng biết, Tư Nhiên cố gắng như vậy nhằm mục đích gì.

Nhưng có một số chuyện, không phải cứ cố gắng hết sức là có thể thành công.

Đặc biệt là chuyện xảy ra hôm nay, thằng bé cũng nên rút ra bài học rồi.

“Con xin lỗi mẹ, con về muộn.” Tư Nhiên về nhà, ngồi trước mặt Tư Y Cẩm, bộ dáng hối lỗi: “Muộn vậy rồi còn để mẹ phải đợi.”

Tư Y Cẩm mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt Tư Nhiên: “Con trai mẹ trưởng thành rồi!”

Tư Nhiên cụp mắt, im lặng để mặc bà vuốt ve mặt anh.

“Tiểu Nhiên, mẹ gọi con về là có chuyện muốn nói với con, chắc con cũng đoán được chuyện gì rồi đúng không?” Tư Y Cẩm mở miệng nói: “Từ bé con đã là đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện, chưa từng làm chuyện gì khiến mẹ lo lắng. Lúc đó, cuộc sống của mẹ con ta vô cùng vất vả, con chưa từng đòi mẹ mua cho bất cứ món đồ chơi nào. Con luôn lặng lẽ ôm lấy mẹ, ủng hộ, an ủi mẹ...”

“Mẹ...” Giọng Tư Nhiên run run: “Chúng ta đều vượt qua rồi.”

“Đúng vậy, đều qua rồi.” Tư Y Cẩm thở dài: “Nhưng kí ức đó vẫn luôn khắc sâu trong lòng mẹ! Những đau khổ đã qua trở thành tài sản quý báu của chúng ta. Mà người kết thúc những đau khổ này chính là ân nhân của chúng ta. Tiểu Nhiên, mẹ vẫn luôn dạy con, làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa.”

“Con biết ạ.” Tư Nhiên gật đầu.

“Hồi nhỏ mẹ có nói với con, Thẩm Hà, con bé...” Tư Y Cẩm nói đến Thẩm Hà, nhịn không được thở dài, nói: “Mẹ có lỗi với con! Mẹ yêu cầu con phải bảo vệ cho con bé.”

“Không, con là cam tâm tình nguyện.” Hai tay Tư Nhiên nắm chặt, đặt lên trên bàn, thể hiện quyết tâm của anh: “Tuy đó là yêu cầu mẹ đưa ra nhưng đó cũng là mong muốn của con. Con nguyện bảo vệ cô ấy, cho cô ấy tất cả hạnh phúc.”

“Mẹ từng nói, nếu một ngày nào đó Tiểu Hà thích con thì con cứ ở bên con bé. Nếu không, con chỉ có thể bảo vệ con bé như một người anh trai.” Tư Y Cẩm nói: “Hôm nay, mọi chuyện đã rõ ràng. Người Tiểu Hà thích không phải là con. Buông tay đi con.”

“Tin tức của mẹ nhạy thật đấy.” Tư Nhiên cười khổ: “Nhưng mà, con cảm thấy, chỉ có con mới mang lại được hạnh phúc cho Tiểu Hà. Con nói như vậy là có căn cứ đàng hoàng.”

“Ừ. Con nói đi.” Tư Y Cẩm gật đầu.

“Không biết mẹ có biết chuyện này không, mặc dù hoàng tử Joel là con trai của hoàng thất nhưng anh ta có một bệnh rất kì lạ, anh ta không thể chạm vào nước bọt của người khác, chỉ cần dính một ít là có thể hôn mê. Một người yếu ớt như vậy sao có thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Hà được?” Tư Nhiên giải thích: “Nhà họ Hạ chỉ có một cô con gái bảo bối, họ chắc chắn sẽ không gả cô ấy cho một người mang bệnh! Nhưng con thì khác, sức khỏe con rất tốt, con có thể sống cạnh Tiểu Hà rất lâu.”

“Chuyện này mẹ cũng có nghe qua. Cuộc sống thường ngày của hoàng tử Joel đều có người chăm sóc.” Tư Y Cẩm gật đầu: “Nhưng với Tiểu Hà điều này không phải trở ngại gì cả. Tiểu Nhiên, mẹ biết bây giờ con không muốn chấp nhận sự thật này. Nhưng tình yêu của con chỉ gây thêm áp lực cho Tiểu Hà, như vậy là đi ngược lại mong muốn ban đầu của chúng ta.”

“Con hiểu ý của mẹ. Nhưng con không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.” Tư Nhiên cúi đầu nói: “Con thích Tiểu Hà từ rất lâu rồi. Không thể nói bỏ là bỏ được. Con sẽ không tạo áp lực cho Tiểu Hà. Con sẽ đợi Tiểu Hà trở về bên con. Cô ấy cần, con sẽ luôn có mặt.”

“Mẹ biết bây giờ con đã lớn, có suy nghĩ riêng của mình. Nhưng con có thể nghe ý kiến của mẹ không?” Tư Y Cẩm thở dài nói: “Mẹ cũng không ép con từ bỏ ngay vì như vậy rất tàn nhẫn. Con là thịt trên người mẹ, con buồn thì mẹ vui thế nào được?”

Tư Nhiên gật đầu, xúc động nói: “Mẹ nói đi ạ!”

“Con và Tiểu Hà đều còn trẻ, tương lai còn chưa xác định rõ ràng. Vậy nên, ý mẹ là con cứ giữ vững tình yêu dành cho Tiểu Hà và từ từ chờ đợi. Trong thời gian đợi, con đừng nên từ chối những người con gái khác. Mẹ biết, bao nhiêu năm nay, ngoài Tiểu Hà ra con chưa từng để ý đến ai. Nên yêu cầu này cũng khá khó thực hiện. Nhưng mẹ tin vào đứa con trai trưởng thành, hiểu chuyện của mẹ, chắc chắn con có thể hiểu được mẹ đang lo lắng điều gì.” Tư Y Cẩm bình tĩnh nhìn Tư Nhiên: “Coi như cho Tiểu Hà và các cô gái khác một cơ hội, cũng cho bản thân con một cơ hội. Con hãy mở lòng để có thể đón nhận người ta. Nếu tới lúc đó con vẫn yêu Tiểu Hà, tình nguyện bảo vệ con bé, đợi con bé cả đời thì mẹ sẽ không phản đối. Con thấy có được không?”

Tư Nhiên cười cười: “Vâng. Con nghe lời mẹ. Con sẽ cố gắng hết sức!”

“Được.” Tư Y Cẩm hài lòng gật đầu: “Mẹ biết con luôn ngoan ngoãn, hiếu thuận. Sao mẹ lại không mong con trai mẹ có được hạnh phúc chứ? Nếu Tiểu Hà chọn con, dù mẹ có mất tất cả cũng sẽ ủng hộ các con hết mình. Nhưng mẹ cũng nhìn Tiểu Hà khôn lớn, con lại là con trai mẹ, ai cũng là bảo bối trong lòng mẹ, mẹ không thể bỏ bất cứ đứa nào. Con hiểu suy nghĩ của mẹ mà, phải không?”

“Con hiểu. Mẹ yên tâm đi. Tối nay con tỏ tình với Tiểu Hà là vì muốn kích thích cô ấy, không để cô ấy cứ mãi trốn tránh tình cảm của hai đứa con.” Tư Nhiên nói: “Con từng nghĩ tới kết quả bây giờ rồi và cũng chuẩn bị tâm lí từ trước. Bây giờ Tiểu Hà cũng chưa đồng ý qua lại với hoàng tử Joel mà. Cô ấy không phải là người tùy tiện đưa ra quyết định.”

“Ừm, cũng phải.” Tư Y Cẩm lại hỏi: “Cô bé Tiểu Cát cũng rất tốt. Tiếc là con lại...”

“Mẹ, con sẽ không thích Tiểu Cát. Cô ấy là cấp dưới của con.” Tư Nhiên giải thích.

“Nhưng ai cũng nhìn ra được con bé có tình cảm với con.” Tư Y Cẩm xua tay: “Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Mẹ không hỏi chuyện tình cảm của đám trẻ các con nữa. Mẹ còn phải lo cho hai đứa con nữa, chuyện của con con tự xem xét rồi xử lí đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.