Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1258



Thẩm Hà lập tức tỉnh táo tinh thần: “Việc lớn gì thế?”

Lần trước lúc tách nhau ra, Sử Hiểu Yến liền nói, cô ta sẽ vẫn luôn quấn lấy Thẩm Duệ, sau đó cố gắng tỏ ra là một cô bồ nhí đủ tư cách.

Thẩm Hà rất tò mò, cô ta định làm việc này thế nào.

Không ngờ, hôm nay có tin tức rồi.

Cung Tủ Á trả lời: “Sử Hiểu Yến vừa mới trèo lên nóc của một cửa hàng, sau đó treo lên một cái biểu ngữ cực kỳ lớn, trên đó có viết: Thẩm Duệ, em yêu anh. Em muốn được gả cho anh.”

Thẩm Hà đang uống nước, nghe thấy câu này của Cung Tử Á, nhất thời nhịn không được, cười sặc một cái, phun toàn bộ ra ngoài.

“Thật hay giả vậy?” Thẩm Hà cảm thấy tam quan (*) lại một lần nữa được đổi mới.

Chuyện này, Sử Hiểu Yến đúng là long trời lở đất mà.

Không biết có bao nhiêu người mến mộ Thẩm Duệ nhưng không ai dám làm như thế.

Mọi người đều rụt rè thận trọng.

Cho dù là người không rụt rè như Gia Cát Du Du, cũng chưa từng làm vậy.

Cái cô Sử Hiểu Yến này thật là...

Thẩm Hà suy nghĩ một chút, phỏng chừng là bởi vì Sử Hiểu Yến thật lòng không thích Thẩm Duệ nên mới làm loại chuyện này mà không có chút áp lực nào.

Dù sao mục đích cuối cùng của cô ta chính là muốn tiền thôi.

Có lẽ còn có một nguyên nhân, chính là kích động Hồ Phi một chút.

A, hai khả năng này đều có thể.

Thẩm Hà lập tức đứng lên, nói: “Tiểu Uyển biết chuyện này chưa?”

“Chắc biết rồi. Chuyện này ầm ĩ như vậy mà. Hiện tại biểu ngữ còn đang treo ở đó. Nếu người ở cửa hàng muốn gỡ cái biểu ngữ kia thì Sử Hiểu Yến sẽ nhảy lầu. Vì thế, hiện tại hai bên đều đang giằng co.” Cung Tử Á trả lời: “Haizz, Tiểu Hà, cậu muốn đi đâu? Văn kiện này cậu xem qua chút đi.”

“Về rồi tính.” Thẩm Hà vèo một cái liền lủi về phòng, nhanh chóng thay quần áo, liền gọi điện cho Vu Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, đi đi đi, đưa cậu đi xem náo nhiệt. Yên tâm, chỉ là náo nhiệt thôi. Sẽ không để cho người khác xem náo nhiệt của chúng ta đâu.”

Vu Tiểu Uyển không biết đã nói cái gì, Thẩm Hà mới không quan tâm Vu Tiểu Uyển nói cái gì, hỏi rõ xem cô đang ở đâu, trực tiếp qua đó.

Thẩm Hà vừa bước ra cửa, quản gia liền đuổi theo: “Tiểu thư, cô ăn chút gì trước đã.”

“Không ăn nữa, không ăn nữa, cháu tùy tiện ăn chút gì đó trên đường là được rồi.” Thẩm Hà đâu quan tâm đến việc ăn, xách theo túi lập tức chạy ra ngoài.

Bảo vệ lái xe qua, Thẩm Hà nhảy lên xe liền đi.

Thẩm Hà kết nối với điện thoại của Vu Tiểu Uyển, xe vừa phanh lại, lập tức mở cửa xe.

Vu Tiểu Uyển nhận lấy điện thoại đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Thẩm Hà mới tắt điện thoại đi.

Vu Tiểu Uyển lên xe, đưa bữa sáng cho Thẩm Hà: “Quản gia ở nhà nói với tớ, cậu bữa sáng cũng không ăn liền chạy ra ngoài, đây, ăn đi rồi nói. Nếu không thì tớ lái xe, cậu ăn trước đi.”

“Cũng được.” Thẩm Hà lập tức nhường vị trí lái cho Vu Tiểu Uyển, ngồi ở vị trí lái phụ, thảnh thơi ăn bữa sáng.

Vu Tiểu Uyển khởi động xe, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Thẩm Hà cũng không trả lời, chỉ chỉ vào địa điểm đã thiết lập trên máy chỉ dẫn.

Sau đó Vu Tiểu Uyển dựa theo chỉ dẫn mà đi là được rồi.

Còn chưa tới địa điểm, Thẩm Hà liền nhìn thấy phía trước có một đám người rất đông vây quanh.

Thẩm Hà lập tức nói: “Chúng ta đỗ xe ở bãi đỗ xe gần đây, sau đó đi bộ qua đó.”

“Được.” Vu Tiểu Uyển đến đây, cũng đã biết được Thẩm Hà muốn qua đó làm gì rồi.

Vẻ mặt cô tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng thuận theo Thẩm Hà. Nhiều năm như vậy, cô cũng quen rồi.

Xuống xe, Thẩm Hà kéo Vu Tiểu Uyển qua đó.

Vu Tiểu Uyển bất đắc dĩ nói: “Đã biết là một trò cười, cậu còn xem.”

“Thú vị thế cơ mà.” Thẩm Hà cười hì hì, trả lời: “Cậu cũng đừng không thoải mái. Cái cô Sử Hiểu Yến này có người đàn ông mình thích rồi. Cô ta làm ầm ĩ như vậy, thực ra là vì muốn tiền của anh tớ thôi.”

“Trời ạ, tớ vốn không ủy khuất nhiều như thế. Thực ra hôm đó tớ đã hiểu cái điều này rồi, Thẩm Hà và tớ quen biết nhau không phải là một hai ngày, bọn tớ là yêu đương tự do, cũng không phải là hôn nhân do giai đình sắp đặt. Vì thế, tình hình của bọn tớ không giống với người khác.” Vu Tiểu Uyển nói: “Tớ mới không hẹp hòi đến mức độ đó. Tớ chỉ cảm thấy, sự quấy rầy của cô gái này thực sự kiến người khác không biết làm sao, kiến người khác đau đầu.”

“Biết rồi biết rồi, tớ biết rồi. Vì thế tớ mới thay cậu đi đối phó với chuyện này đây.” Thẩm Hà cười hì hì nói: “Yên tâm đi, qua hôm nay, phỏng chừng chuyện này sẽ được giải quyết xong.”

“Nói thế nào? Tự tin như vậy sao?” Vu Tiểu Uyển hỏi lại.

“Nhất định. Đối với anh trai ruột của mình, tớ có thể không tin tưởng sao? Đi thôi. Náo nhiệt này không được thấy nhiều đâu. Huống chi cái cô Sử Hiểu Yến này là một sự tồn tại thần kỳ.” Thẩm Hà tiếp tục nói: “Một lúc nữa chắc chắn vở kịch còn có thêm tình tiết, không tin thì cứ chờ mà xem.”

Cứ như vậy, Thẩm Hà kéo lấy Vu Tiểu Uyển đi qua đó.

Sau khi hai người chen vào dám người, ngẩng đầu nhìn Sử Hiểu Yến đang ngồi trên nóc nhà.

Hai chân của Sử Hiểu Yến đang đung đưa phía ngoài, bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống.

Vì thế người của cửa hàng cũng không dám qua đó kéo cô ta, chỉ sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cửa hàng này coi như xong.

Xảy ra việc liên quan đến mạng người, ai còn dám qua đó mua sắm chứ.

Vì thế, người của cửa hàng chỉ có thể đứng bên cạnh khuyên bảo, không dám qua đó kéo cô ta lại.

Sử Hiểu Yến cũng không phải thực sự muốn nhảy lầu, cô ta thảnh thơi như vậy mà đung đưa hai chân, nói: “Các người đừng qua đây, tôi ở đây bày tỏ tình yêu của mình, không cản trở việc gì của các người cả. Đợi chính chủ tới rồi, tôi sẽ đi về.”

Người của cửa hàng toát cả mồ hôi.

Sự xuất hiện của Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển, Sử Hiểu Yến lập tức nhìn thấy rồi.

Sử Hiểu Yến hướng về phía Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển phía dưới mà vẫy vẫy tay: “Ha ha ha, các cậu cũng tới rồi. Muốn lên đây hóng gió một chút không?”

Vu Tiểu Uyển toát cả mồ hôi.

Lần đầu thấy một cô bồ nhí tỏ vẻ quen thuộc như vậy.

Thẩm Hà cười một tiếng, kéo Vu Tiểu Uyển đi lên.

Vu Tiểu Uyển lúc đầu thật sự không muốn lên.

Nhưng Thẩm Hà vô cùng hào hứng, cô cũng liền đi lên theo.

Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển vừa lên, người phụ trách của cửa hàng thiếu chút nữa liền khóc: “Hạ tiểu thư, người này...”

“Được rồi được rồi, các người trở về đi. Ở đây không có chuyện gì nữa rồi, tôi nói chuyện với cô ấy một chút là được. Cũng không cần báo công an, không cần lãng phí tiền thuế của dân.” Thẩm Hà khua tay: “Ở đây không cần bất cứ ai khác. Tất cả đi đi.”

Sau đó người của cửa hàng đều như được đặc xá, lần lượt đi sạch.

Thẩm Hà nhìn xung quanh, sau đó kéo Vu Tiểu Uyển tìm một chỗ để ngồi xuống.

Ngẩng đầu xem sắc trời, a, mặt trời sắp lên rồi.

Thẩm Hà thong dong lấy điện thoại từ trong túi ra, kết nối một cuộc gọi: “Chuẩn bị cho tôi ít đồ.”

Sau đó, sau khi dập điện thoại, không lâu sau, có một đám người đi lên sân thượng, dựng một cái lều che nắng, sau đó đặt hai cái ghế dựa và một cái bàn.

Rải ra một cái khăn trải bàn đẹp đẽ, sau đó đặt hoa quả, điểm tâm lên, còn có một cái mày tính bảng có thể xem video, xem chương trình nghệ thuật.

Thẩm Hà nói với Vu Tiểu Uyển: “Khuôn mặt xinh đẹp thế này không thể bị phơi nắng cháy đen được, đi đi, chúng ta nằm xuống đây nói chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.