Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1282



Văn Gian Thanh ngây người, lập tức cười khổ.

Nhưng mà cứ cười như vậy sau đó lại tự hào.

Cậu đang bị bệnh, mơ hồ có nghe thấy Thẩm Hà nói như vậy.

Chị ấy chỉ trả tiền phí chữa bệnh, cũng không để lại tiền cho cậu.

Nhưng mà, chị ấy vẫn là mềm lòng rồi!

Chị quả nhiên vẫn là chị.

Không cần biết cho dù xảy ra chuyện gì, đều không làm được chuyện nhẫn tâm tuyệt tình.

Trái tim Văn Gian Thanh, dần dần ấm lên.

Cậu đột nhiên cảm thấy, cho dù Tranh Tranh có làm tổn thương cậu.

Cậu cũng không phải là mất tất cả.

Ít nhất, còn có gia đình vẫn luôn luôn bên cạnh.

Vy Vy đưa tô cháo đến trước mặt Văn Gian Thanh:” Ăn chút cháo đi. Đói bụng sẽ rất khó chịu.”

Văn Gian Thanh cũng không từ chối, nhận lấy, húp một hơi hết sạch.

Tuy chỉ là cháo trắng, có bỏ thêm ít rau thơm và muối, nhưng mà Văn Giản Thanh ăn rất là ngon.

Tô cháo này hoàn toàn khác với há cảo ngày hôm qua.

Tô cháo này, ăn rất là hạnh phúc.

Sau khi ăn no, hai người ngồi đó im lặng một hồi.

Văn Gian Thanh thấy có chút ngại, cậu đã nằm lì ở nhà người ta cả ngày rồi.

Bọn họ chỉ là mới quen biết thôi!

Làm phiền người ta như vậy, Văn Gian Thanh cũng cảm thấy ngại.

Văn Gian Thanh lập tức đứng dậy, nói:” Hôm nay thật sự cảm ơn cô, làm phiền cô rất nhiều. Tôi, Tôi phải đi đây.”

“Đợi một chút!” Vy Vy đột nhiên gọi cậu, cầm cái túi đến, đưa cho Văn Gian Thanh:” Tôi mua rất nhiều đồ ăn, một mình tôi ăn cũng không hết, trong tủ lạnh cũng không thể chứa hết. Có thể giúp tôi ăn bớt không?”

Mặt Văn Gian Thanh đỏ lên.

Nhưng mà cậu đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

Vy vy biết rất rõ trên người cậu không có tiền, nói chung không có tiền mua cơm. Rõ ràng đưa cho cậu, cậu sẽ vì tự trọng mà không nhận, cho nên dùng cách này, cách nhờ vả cậu mang đồ ăn về.

Như vậy vừa không chỉ là giữ lại tôn nghiêm cho Văn Gian Thanh, còn càng thể hiện sự thông minh của Vy Vy.

Văn Giản Thanh không từ chối, đưa tay nhận lấy cái túi, thấp giọng nói:” Cám ơn cô, Vy Vy. Cô là một cô gái tốt.”

Văn Gian Thanh cầm túi liền đi.

Về đến phòng trọ lạnh lẽo, Tranh Tranh quả nhiên không có ở phòng.

Bữa sáng để trên bàn vẫn còn đó, chưa có ai đụng vào.

Để nguyên một ngày, có lẽ cũng đã hư rồi.

Văn Gian Thanh tiện tay đem bỏ vào thùng rác.

Nếu như là ngày hôm qua, Văn Gian Thanh vẫn nuôi hy vọng Tranh Tranh sẽ sớm trở về.

Nhưng mà hôm nay, Văn Gian Thanh đã không còn hy vọng đó nữa rồi.

Cậu ta ngược lại muốn biết toàn bộ tình hình thật sự của Tranh Tranh.

Cho nên, Văn Gian Thanh lấy điện thoại ra gọi cho người anh em thân thiết Hạ Thẩm Châu.

Từ ngày vì Tranh Tranh mà bỏ nhà ra đi, Văn Gian Thanh chưa từng gọi điện cho Hạ Thẩm Châu.

Hạ Thẩm Châu cũng vì chịu đả kích, xém chút cũng không kiềm chế được.

Nếu như không phải trong nhà nhiều người, lần lượt khuyên can, Thẩm Hà lại gọi điện thoại mắng té tát một trận, có lẽ Hạ Thẩm Châu cũng không thể hết phiền muộn rồi.

Bạn thân 18 năm, nói phản bội là phản bội, chậc chậc chậc nam tử hán không thể khóc!

Bây giờ Văn Gian Thanh gọi điện cho Hạ Thẩm Châu, Hạ Thẩm Châu đột nhiên sống lại, lập tức nghe điện thoại.

Hạ Thẩm Châu vừa muốn mở miếng mắng cho cậu ta một trận, nhưng mà vẫn chưa kịp nói, đã nghe thấy Văn Giản Thanh thấp giọng nói:” Thẩm Châu, cậu đừng vội mắng mình. Đợi khi mình trở về, cậu muốn mắng sao cũng được. Bây giờ, mình nhờ cậu một chuyện.”

Hạ Thẩm Châu nén cơn giận trả lời:” Nói đi, là việc gì.”

“Giúp mình điều tra việc của Tranh Tranh. Tài liệu chị đưa đến, không phải là mình không tin, mà là” Văn Gian Thanh thấp giọng nói:” mà là mình vẫn không thể giải được khúc mắc trong lòng. Thẩm Châu, anh em tốt, chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, mình có chuyện gì, trước đây đều không giấu cậu. Lần này thật sự mình yêu Tranh Tranh, cho nên mới nóng vội, đưa cô ấy đến thành phố điện ảnh. Bây giờ, mình đã bình tĩnh lại rồi, nhưng mà mình muốn tự mình điều tra sự việc. Cho nên, hãy giúp mình!”

Hạ Thẩm Châu ừ một tiếng, nói:” Chị hai đang ở thành phố điện ảnh, mình không dám có hành động nào. Chỉ sợ mình có bất cứ hành động nào, chị hai liền biết được. Nhưng mà biết được thì biết vậy, đều là người một nhà, mất mặt thì mất mặt vậy! Mình sẽ giúp cậu điều tra, lát nữa gửi mail cho cậu. Còn nữa.”

Hạ Thẩm Châu do dự một lát nói:” Nghe chị mình nói, cô ta lấy thẻ và chìa khóa xe của cậu? Vậy cậu còn tiền không? Mình chuyển tiền cho cậu qua wechat vậy?”

“Không cần.” Văn Gian Thanh cười khổ:” Chị đã hủy hết phần mềm thanh toán, chuyển khoản trong điện thoại của mình rổi. Bây giờ cái điện thoại này của mình ngoài nghe gọi ra thì ngay cả chức năng trò chuyện cũng không có nữa rồi.”

Hạ Thẩm Châu đổ mồ hôi lạnh, chị hai, chị thật sự tần nhẫn!

“Được rồi, mình không nói nhiều nữa, chuyện này nhờ cậu vậy.” Văn Gian Thanh thấp giọng nói:” mình tin cậu, chuyện này đừng nói ai biết.”

“Biết rồi, đợi tin của mình.” Hạ Thẩm Châu đồng ý nói.

Cúp điện thoại xong Văn Gian Thanh mới đi tắm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ở môi trường chật chội như vậy, Văn Gian Thanh thật sự thật sự thật sự không thích ứng được!

Nhưng mà không thích ứng được thì làm sao?

Không phải cậu vẫn phải chịu đựng sao?

Ngày thứ hai khi trời sáng, Văn Gian Thanh tỉnh dậy phát hiện Tranh Tranh lại một đêm không về.

Hôm qua tối mịch sáng sớm mới trở về, còn hôm nay, dứt khoát không về nữa rồi.

Thậm chí ngay cả một đồng cũng không để lại, để cho cậu tự sống tự chết mà.

Văn Gian Thanh tự chế giễu mình, cậu ta đường đường là thiếu gia Văn gia, vậy mà lại đi đến bước đường này.

Cũng thật là.

Đang hoang mang, thì chuông cửa kêu lên.

Văn Giản Thanh đi ra mở cửa, liền thấy Vy Vy cười híp mắt đứng ở ngoài cửa nói:” Hôm nay tôi đi sưu tầm dân ca, có muốn đi cùng tôi không? Uhm, một mình tôi đi không an toàn.”

Văn Gian Thanh đột nhiên mỉm cười:” Được thôi, cô đợi tôi thay đồ đã.”

“Được.” Vy Vy lập tức cười híp mắt trả lời.

Sau một hồi, Văn Gian Thanh thay đồ xong, liền theo Vy Vy đi ra ngoài.

Đi trên đường, Vy Vy cố tình mà như vô tình nói:” Thấy anh con trai ở một mình, con trai thường không chăm sóc cho mình. Nếu như trong cuộc sống cần giúp đỡ, chẳng hạn như giặt đồ, ủi đồ, anh có thể tìm tôi! Mọi người đều là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”

Văn Gian Thanh mỉm cười:” Cám ơn. Đúng rồi, chúng ta phải đi đâu?”

“Đi, đến trạm xe buýt.” Vy Vy mỉm cười trả lời:” Hôm nay phải đi phố lớn ngõ nhỏ, thu thập một vài tư liệu thực tế, chuẩn bị viết một bộ phim mới.”

“À, được.” Văn Gian Thanh gật đầu.

Đây là muốn đi đến thế giới của người bình thường phải không?

Ồ, cũng thú vị.

Từ trước tới giờ mình cũng chưa từng thấy qua cuộc sống của những người bình thường, lần này đi xem cũng tốt.

Vy Vy kéo Văn Gian Thanh đi nhanh đến trạm xe buýt, vừa đúng lúc một chiếc xe buýt đi tới, Vy Vy kéo cậu lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.